Gặp được sếp với tôi may mắn hơn là...đủ

Người dấu tên đã đăng lúc 18:22 - 04.11.2022

Tháng 11 - Tháng của những khoảnh khắc cuối cùng của mùa thu với là vàng rơi đầy trên những đám cỏ úa trước sân nhà.

Thi thoảng một vài làn gió rét đầu đông hiu quạnh, vội vã cho hồn người bất chợt thấy bâng khuâng, cho bao hoài niệm dấu yêu xưa lại quay về, lại thổn thức.

Tạm thời đặt sang bên "ba cái chuyện yêu đương"; dăm cái đam mê tuổi trẻ, những mặt xấu xí ở xung quanh mình để viết về anh, sếp cũ của tôi.

1qm6is5YTcmBNdXoDiKiCwqn77lKO1DOi4I3Mkds

Bạn đừng tưởng tượng ra một người luôn nghiêm nghị, ăn vận chỉnh tề với đôi giày tây đen nhánh nhưng vô cùng xa cách nhé! Nghĩ thế là hoàn toàn sai lầm... Sếp tôi đơn giản chỉ là:

Người vừa mới gặp gỡ nhưng cũng đủ để khiến bản thân bạn thực lòng mong muốn có thể trở thành một người thân thiết với họ. Không phải là người yêu, hoàn toàn không, chỉ là một người bạn, người anh gần gũi, có thể đồng hành cùng bạn…

Người thường xuyên mua đồ ăn sáng cho tụi “con em”, “thằng em” với cơ man nào là xôi, bánh bao, bánh rán...

Người sẵn sàng tháo ngay chiếc tất đang đi chỉ để bạn chữa bệnh bằng một trận cười...

Người sẵn sàng cùng bạn làm mấy cái trò của tụi "sửu nhi"...

Người thích làm Phạm Song Song khi mai mối bạn cho cả cơ quan...

Người thấu hiểu hoàn cảnh của bạn, sẵn sàng ngồi tâm sự với bạn như một người cha, người anh với hàng bồ triết lí...

Người khiến cho bạn phải mang kính lúp ra soi từng dấu chấm, dấu phẩy trong công văn, báo cáo nếu không muốn gặp "sấm sét"...

Người giúp tôi không tự cho mình một lời bào chữa cũng như thôi đổ lỗi cho cha mẹ, tuổi thơ, con cái, người phối ngẫu, tổ chức, nền kinh tế, sếp hay bất kỳ ai hay sự việc nào khác. Bởi đó chính là cuộc sống của tôi. Tôi phải chịu trách nhiệm. Hãy đứng ra và nhớ đến lời của Oprah Winfrey, “triết lý sống của tôi là bạn không chỉ chịu trách nhiệm về cuộc đời mình, mà cố gắng hết sức trong giây phút hiện tại sẽ giúp bạn đứng ở vị trí tốt nhất trong giây phút kế tiếp”.

Và là Người cho bạn nghĩ rằng: gia đình không phải là việc ta mang dòng máu của ai, mà là việc ta yêu thương, chia sẻ, cảm thông và quan tâm đến ai.

Chắc hẳn sẽ có nhiều người than thở tôi lại đi "ăn mày dĩ vãng", lại làm mọi người thương nhớ. Nhưng với tôi, đến với VTCC khi tuổi đã 27. Mà 27 tuổi mới đổi việc thì lòng ai chẳng hồi hộp như ngồi trong rạp hát đợi màn lên. Và một cách kì diệu là tôi đã trải qua những tháng ngày vô cùng trọn vẹn tại đây.

Phải thừa nhận sự thực rằng tất cả các thành viên ở VTCC đã tác động lên cuộc sống của tôi. Tôi nghĩ đó là số phận. Số phận không phải là việc bạn sinh ra trong khổ đau và bạn sẽ sống mãi trong khổ đau. Số phận là những nụ cười của họ, những ánh mắt của họ, những cái đưa tay của họ, tất cả sẽ làm thay đổi cuộc đời của mỗi chúng ta. Sếp tôi là một người trong số họ. May mắn này với tôi còn nhiều hơn là đủ.
...
Và cuối cùng...
Nếu bạn yêu quý một ai đó, hãy chụp một tấm hình của họ. Chỉ họ mà thôi, tốt nhất là trong đó bạn có thể nhìn thấy khuôn mặt họ, nhìn vào mắt họ, hay chí ít là nụ cười của họ. Vì ai đó đã từng nói, điều tuyệt nhất ở những bức ảnh, đó là chúng không bao giờ thay đổi, ngay cả khi người ở trong chúng thì có.

  • 1670
  • 5
CBNV vui lòng đăng nhập để đọc nhiều nội dung hơn
Bỏ qua