Phạm Đình Vường (TCT Công trình Viettel) đã đăng lúc 09:34 - 09.04.2025
Vậy là đã 10 ngày trôi qua kể từ khi trận động đất dữ dội xảy ra tại Myanmar. Và cũng đã 1 tuần kể từ khi chúng tôi - những thành viên của TCT Công trình Viettel (VCC) - đặt chân đến đất nước này, mang theo hành trang là kiến thức chuyên môn, là ý chí kiên cường và trên hết là tình cảm gắn bó đặc biệt với mảnh đất mà nhiều người trong chúng tôi từng coi là quê hương thứ hai.
Đoàn chúng tôi gồm 20 người, không chỉ là nhân viên của VCC, chúng tôi còn có những người đã từng công tác tại Công ty Công trình Viettel Myanmar, chúng tôi sinh sống và gắn bó với Myanmar trong nhiều năm. Chúng tôi đã từng đi qua những con đường, những ngôi làng này trong những ngày bình yên.
Nay trở lại, chứng kiến cảnh hoang tàn sau thiên tai, lòng không khỏi quặn thắt. Nhưng chính tình cảm ấy cũng khiến cho bước chân chúng tôi vững vàng hơn - vì đây không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là lời đáp lại cho một nơi đã từng dang rộng vòng tay với chúng tôi.
Chúng tôi xuất phát từ khắp các vùng miền của Tổ quốc Việt Nam, bay vào tập trung tại sân bay Tân Sơn Nhất (Tp. Hồ Chí Minh), rồi từ đó bay sang Myanmar lúc nửa đêm, đón tiếp và hỗ trợ nhập cảnh cho chúng tôi là các anh em đồng nghiệp đang công tác tại Công trình Myanmar. Chúng tôi trở về khách sạn vào lúc đã rạng sáng. Chợp mắt được vài tiếng, chúng tôi mất thêm một ngày di chuyển bằng đường bộ để đến Mandalay, khu vực tâm chấn của trận động đất. Trên đường phải đi qua các đoạn đường bị phá hủy bởi ảnh hưởng bởi trận động đất, chúng tôi tìm cách di chuyển tắt vào các đoạn đường nhỏ và hẹp.
Đến nơi khi trời đã tối muộn, chúng tôi tranh thủ tụ họp cùng với các anh em đồng nghiệp đang điều hành và hỗ trợ tại Mandalay, lập kế hoạch chi tiết, chuẩn bị công cụ dụng cụ và bố trí các đội cho ngày hôm sau.
Sáng sớm tinh mơ, khi đến hiện trường để khôi phục mạng lưới, cảnh tượng tan hoang sau thiên tai hiện rõ trước mắt: những ngôi nhà đổ sập, trạm phát sóng nghiêng ngả, người dân thì hoảng loạn, mệt mỏi. Trong lòng chúng tôi nặng trĩu. Nhưng càng buồn, càng thương, chúng tôi lại càng quyết tâm hành động, nhanh chóng khôi phục lại hệ thống viễn thông để mang lại sự kết nối, thông tin và cả hy vọng cho người dân nơi đây.
Không kể ngày đêm, không phân biệt cuối tuần hay lễ, kể cả ngày Giỗ Tổ Hùng Vương - dịp lễ thiêng liêng của dân tộc, đội ngũ chúng tôi vẫn miệt mài làm việc. Hàng ngày, trời chưa sáng, chúng tôi đã khởi hành, đến đêm khuya mới trở về. Có người tranh thủ ăn vội ổ bánh mì bên trạm BTS, có người vừa thao tác kỹ thuật vừa lau mồ hôi dưới cái nắng cháy da cháy thịt. Nhiệt độ có lúc lên đến 42 - 43 độ C, oi bức và khắc nghiệt, lẫn trong đó là mùi tử khí do có số lượng lớn nhiều người chết còn nằm trong đống đổ nát.
Trong khi ấy, thỉnh thoảng, những dư chấn bất ngờ lại kéo đến, có khi giữa đêm tối, có khi giữa ban ngày đang làm việc. Cả đội buộc phải luôn giữ vững tinh thần, tỉnh táo, sẵn sàng đối mặt với rủi ro có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Nhưng chẳng ai lùi bước. Mồ hôi đổ ướt áo, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nhưng chúng tôi vẫn lặng lẽ tiến về phía trước vì nơi này cần chúng tôi.
Song song với công tác kỹ thuật, chúng tôi phối hợp với Công trình Myanmar, Viettel Post và Mytel chủ động trao gửi những phần quà nhỏ nhưng đầy ý nghĩa đến tay người dân như nước uống, bánh kẹo,… Không nhiều, nhưng đó là tấm lòng, là sự sẻ chia mà chúng tôi mang theo từ Việt Nam, đất nước từng nhiều lần vượt qua thiên tai, nên hiểu rõ sự ấm áp của một bàn tay giúp đỡ đúng lúc.
Có lúc mệt đến rã rời, nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh sáng hiển thị vạch sóng trên điện thoại người dân hay một cuộc gọi được kết nối thành công là mọi mỏi mệt dường như tan biến. Đó là phần thưởng lớn nhất cho những ngày ăn ngủ thất thường, làm việc trong điều kiện thiếu thốn và nguy hiểm rình rập.
Chúng tôi hiểu hành trình này không chỉ là khắc phục mạng lưới, mà còn là một sự trở lại để sẻ chia, để đồng hành, để viết tiếp câu chuyện nghĩa tình giữa Viettel và Myanmar. Và trong hành trình đó, VCC tự hào được góp mặt. Không chỉ bằng năng lực kỹ thuật, mà còn bằng trái tim của những con người đã từng yêu và được yêu bởi mảnh đất này.
Trận động đất có thể làm rung chuyển mặt đất, nhưng không thể lay chuyển ý chí và tình người. Chúng tôi vẫn đang ở đây, còn an toàn, còn khỏe mạnh và sẽ tiếp tục cố gắng đến cùng, để Myanmar có thể nối lại thông tin liên lạc, để những câu nói "Tôi vẫn ổn", "Tôi đang ở đây" được vang lên khắp nơi.
Myanmar đang đau nhưng cũng đang mạnh mẽ đứng dậy. Và chúng tôi, những người Việt Nam, tự hào được là một phần trong hành trình ấy.
Myanmar cố lên, chúng tôi luôn bên bạn.