Thanh Hường (Công ty Quản lý Tài sản Viettel) đã đăng lúc 11:28 - 20.10.2022
Ở VAM, tôi cũng được trải qua những cái “đầu tiên”.
Ngày đầu tiên đi làm, tôi - giày thể thao, quần bò, áo phông, đeo túi chéo cưỡi xe dream cũ của bố lên công ty, là một căn biệt thự to đùng ngay đường Nguyễn Thị Định chứ không phải một office cao tầng như trong tưởng tượng của đứa sinh viên mới ra trường. Ngơ ngác đi theo chị nhân sự vào nói chuyện với chú Giám đốc, rồi theo chị đi sang gặp anh trưởng phòng để bàn giao nhân sự và làm quen với mọi người trong phòng.
Học trường Xây dựng, tôi quá quen thuộc với cảnh tượng nam giới số đông, nữ giới số ít thậm chí là rất ít! Nhưng khi bước chân vào phòng làm việc đầu tiên của tôi, cảm giác choáng ngợp vì hồ sơ nhiều là một phần, choáng ngợp hơn là toàn nam giới, anh trưởng phòng cười sung sướng thông báo “Rốt cuộc cũng có đứa con gái rồi!”.
Lần đầu tiên tôi được trải qua cảm giác khi mình làm sai người khác phải đứng ra nhận trách nhiệm và bị phê bình thay cho mình. Cảm giác xấu hổ khi làm sai xen lẫn sự áy náy khi anh trưởng phòng nói với chú Giám đốc “Đây là lỗi của cháu, để cháu về làm lại rồi báo cáo chú sau”. Tự hứa với mình, không được giấu dốt, không biết thì phải hỏi rồi triển khai công việc và tôi học được “tinh thần đồng đội” – một thứ quan trọng hơn cả tinh thần làm việc nhóm. Làm việc nhóm thì mọi người cố gắng hoàn thành phần công việc của mình còn với tinh thần đồng đội thì cùng nhau giải quyết những khó khăn mà các thành viên khác gặp phải để từ đó đạt được kết quả tốt nhất cho công việc chung.
Khi dự án đầu tiên hoàn thành, tôi đã hiểu được cảm giác “muốn đi nhanh thì đi một mình còn muốn đi xa thì phải đi cùng nhau”, mọi khó khăn sẽ được giải quyết khi ta cùng nhau chia sẻ và tìm giải pháp.
Tôi, một 8x, chưa từng đi “phượt”, lần đầu tiên được trải qua cảm giác đi chơi xa cùng “đồng đội”. Anh trưởng phòng thứ hai của tôi, một dân phượt chuyên nghiệp, tổ chức cho phòng đi phượt Hà Giang để tăng tính gắn kết trong phòng khi phòng tiếp nhận một loạt các nhân sự mới. Chuyến đi đầu tiên đến điểm đầu tổ quốc, niềm tự hào khi đặt chân đến cột mốc số 0 của Tổ Quốc, đứng nhìn lá cờ đỏ sao vàng bay trên cột cờ Lũng Cú.
Khoảnh khắc ngắm tia nắng chiếu xiên trên những vách đá ở cao nguyên đá Đồng Văn đã đánh thức trong tôi cảm giác muốn được lang thang khắp nơi, tìm hiểu về cuộc sống ở những vùng đất khác nhau của Tổ Quốc, được ăn các món ăn địa phương, được trò chuyện với người dân và ngắm nhìn những cảnh đẹp ở mọi miền Tổ Quốc.
Bạn hãy thử cảm giác ngồi café vỉa hè Đà Nẵng vào buổi sáng, một cốc café nhỏ, sống chậm lại theo nhịp của người Đà Nẵng và thấy lòng thật thư thái. Hãy đi đến những nơi bạn chưa từng đến hay đã từng đến nhưng thưởng thức nó theo một cách khác, bạn sẽ thấy “ồ, hóa ra cái đầu tiên cũng thật thú vị!”
Tôi, lần đầu tiên mặc áo lính. Tập quân sự từ cấp 3 cũng chỉ là cầm cây gậy, đội mũ cối đi một hai một hai quanh sân trường, lên đại học cũng chỉ là những buổi học lý thuyết trong giảng đường vài ba trăm sinh viên và kết thúc là buổi bắn súng điện tử với sự trợ giúp của cao thủ half life.
3 năm sau khi đi làm, tôi nhập ngũ! Đi quân sự, học điều lệnh, tập đội ngũ, gác đêm, hành quân đêm, học bắn súng, tôi đã hiểu được những vất vả của người lính. Lần đầu tiên bắn đạn thật, lần đầu tiên nghe đạn nổ bên tai, lần đầu tiên tay run bần bật mà không dám buông rơi súng và lần đầu tiên mặc quân phục, được gắn cầu vai, đeo phù hiệu. Tất cả đem đến cho tôi sự tự hào về nơi tôi làm việc, công việc mình làm và những người đồng đội của mình.
Khi nào bạn coi một nơi là gia đình? Với tôi đó là khi chị đồng nghiệp thủ thỉ "đi làm rồi, con gái mặc đẹp để cho mình ngắm, đừng xuề xoà quá thế nhé", là khi tôi bù lu bù loa lên "em chạy sang tư vấn tận Hoà Lạc, làm mất cả ngày mà về anh còn mắng em", và anh sếp đứng im chịu trận.
Hay khi hết giờ làm việc cả lũ rủ sếp kéo nhau ra quán ốc ăn rồi nói xấu sếp. Hay là khi tết ra xúng xính áo quần mới, cương quyết đi làm ngày đầu khai xuân để hí hửng được sếp mừng tuổi, cả lũ kéo nhau từ phòng này sang phòng khác để được lì xì. Rồi khi bạn đã gần 40 tuổi, chỉ cần nghe tiếng ai đó gọi “Còi ơi” thì tự khắc dừng chân và biết rằng đó là ai đó trong công ty của mình. Cũng có khi là cuộc chia ly nho nhỏ, người chuyển sang đơn vị công tác mới, người nghỉ việc. Rồi có lúc đó là sự ra đi mãi mãi của một người bạn thân ngồi ngay cạnh từ ngày đầu mới đi làm.
Để cho tôi nhận ra, công việc ấy, chỗ làm ấy đã từ bao giờ trở thành nơi thân thuộc, ảnh hưởng đến cả suy nghĩ và tình cảm của mình. Cũng có lúc mệt mỏi muốn từ bỏ để lựa chọn một công việc mới, nhẹ nhàng hơn, đỡ vất vả hơn, nhưng có lẽ công việc đã chọn mình như duyên phận, muốn từ bỏ cũng không dễ dàng và có nhiều tiếc nuối.
14 năm tuổi nghề của tôi đồng hành, hòa quyện trong 16 năm tuổi của VAM. Nói vui thì cả thanh xuân của tôi đã trải qua ở VAM, vui có, buồn có nhưng hơn tất cả là những người đồng nghiệp, những người bạn và những người anh em, họ đã cho tôi một “mái nhà” để tôi luôn cảm thấy gắn bó và ấm áp.