Hà Thùy Linh (TCT Công trình Viettel) đã đăng lúc 00:33 - 09.10.2023
Tôi đã dành thời gian để đọc gần hết những bài dự thi “If not…” không phải để xem “đối thủ” của mình mạnh đến mức nào, không phải để xem mình có cơ hội để đạt giải hay không. Mà để cảm nhận những câu chuyện, để mường tượng những viễn cảnh nếu như tôi là 1 Viettel - er như mọi người tôi sẽ được trải qua những điều gì trong cuộc sống.
Và tôi cũng có câu chuyện của riêng mình, khi ngồi trên nóc mái sà-lan giữa biển, khi những nắng gió, hơi muối biển vờn trên tóc, trên da thịt. Tôi chợt nhận ra, đôi khi không cần phải trải qua một chuyện long trời lở đất, cảm động đến mức rơi nước mắt mới khiến ta khắc cốt ghi tâm cả đời. Mà chỉ cần trong một khoảnh khắc ta biết được rằng thật khó có thể quay lại, có thể là không bao giờ sẽ khiến ta khó có thể quên được. Câu chuyện của tôi là câu chuyện rất đỗi bình dị, một ngày có thể rất bình thường với một ai đó nhưng cuộc đời đôi khi chỉ cần những ngày bình dị mà đáng nhớ như thế. Đen Vâu đã từng nói: Tại sao đến cuối đời ta mới chúc nhau ra đi bình yên mà không chúc nhau sống một đời bình yên.
Từ ngày vào Viettel, tôi đã có rất nhiều chuyến công tác, từ bắc vào nam. Tôi nhớ ngày mới vào làm việc được 3 ngày, chuyến đi đầu tiên di chuyển ngồi trên oto gần 12 tiếng đồng hồ, tuy mệt mà vui. Tôi còn làm hẳn 1 chiếc clip tiktok để kể về chuyến đi của mình. Những lần công tác cũng dày đặc lên nhưng mỗi lần lại là một nhiệm vụ khác nhau. Tôi nhớ có lần vừa đi phỏng vấn khách hàng vừa chạy vội về Chi nhánh để ký văn bản vì lỡ sai 1 lỗi chính tả. 7h tối mọi người dần về hết lác đác vài người, mọi người hỏi tôi đi nhậu không? Tôi cố làm hết tốc lực để tự tin gật đầu cái rụp. Đấy kể ra mới thấy nhiều kỉ niệm thật.
Lại phải kể về hồi tôi còn bé xíu (xin phép đc flexing và kể lể một tí), “từ lớp 1 đến lớp 5 tui còn chưa sợ” à không từ lớp 1 đến lớp 5 tôi toàn được trường cử đi thi kể chuyện và lần nào cũng đạt giải. Nhưng khi lớn dần, tôi cần phải tập trung vào việc học hơn nên cũng không còn tham gia vào những hoạt động như vậy nữa. Mãi đến khi học đại học bạn bè động viên mãi, tôi mới đăng ký tham gia cuộc thi “Tìm kiếm tài năng MC”, rất may không giống như mấy cuộc thi The voice tôi hay xem: “Chắc bạn bè ở nhà khen dữ lắm mới tưởng thật nên đăng ký đi thi”. Tôi được lọt vào chung kết TOP 10. Nhưng lúc đó mục tiêu của tôi chỉ là được lọt vào chung kết, tôi còn bài luận cuối khoá, còn đi thực tập khi còn học năm 3 nên xin được dừng lại. Và rồi ước mơ được bỏ ngỏ tại đó, tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ cầm mic lại một lần nữa (à cũng có, lúc đi hát karaoke).
Một ngày nọ, tôi phỏng vấn vào vị trí nhân viên truyền thông của Tổng Công ty CP Công trình Viettel. Và chúng ta có câu chuyện nhân viên 3 ngày tuổi được đi công tác lần đầu tiên, được giao nhiệm vụ dẫn chương trình review nhà từ lời mời của một bạn marketing trung tâm kinh doanh. Thú thực, khi đó tôi vẫn đang phải tìm hiểu rất nhiều nơi mình làm việc, còn trộm nghĩ VCC thật thú vị còn có cả xây nhà, bảo dưỡng thiết bị,… và còn có cả review công trình nữa. Lúc nhận được lời mời, tôi vừa vui mừng vừa lo sợ vì lâu lắm rồi mình không còn dẫn, sợ dẫn không tốt ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn. Nhưng từ những lời động viên của “sếp”, của đồng nghiệp, tôi đã được quay trở lại được làm chính mình. Tuy rằng có thể chưa tốt nhất, có thể còn nhiều lời thoại vấp quay đi quay lại nhiều lần cơ mà trên tất thảy là niềm hạnh phúc lan toả trong trái tim và khối óc, tràn đầy trong đôi mắt tôi. Tôi cảm thấy mình như đứa trẻ năm ấy được đứng trước hàng trăm người và thể hiện bản thân mà không còn lo sợ bất cứ điều gì.
Nhưng có một kỉ niệm đáng nhớ nhất là chuyến đi Quảng Ninh quay hệ thống điện năng lượng mặt trời. Đây là hệ thống đặc biệt vì không phải lắp đặt trên mái nhà trên đất liền bình thường mà ở một chiếc sà lan xung quanh tứ phía chỉ toàn là nước và nước. Khi đi du lịch tôi đã được thấy rất nhiều chiếc sà lan như thế, tôi cũng tự hỏi mọi người trên đó làm gì nhỉ? Tôi cũng không nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ đặt chân lên đó, được ăn cơm của các thuỷ thủ, một bữa cơm gần như ngon nhất mà tôi được ăn. Hành trình đi từ đất liền ra đến đó hơn khoảng một tiếng, ngồi trên chiếc đò được ngắm nhìn Hạ Long xinh đẹp, dù tôi đã từng đến đây du lịch nhưng lần này thì khác, gió hiu hiu thổi vào mặt, nắng chiếu vào dòng nước như được dát vàng, đàn cá tung tăng lội nước khiến tôi vô cùng thích thú. Chắc tại những lần khác tôi quá mải đến việc chụp ảnh check-in mà quên mất ngắm nhìn mọi cảnh vật xung quanh mình.
Chúng tôi đặt chân lên sà lan khoảng 9h sáng, tôi ngạc nhiên khi chào đón chúng tôi đầu tiên đó là 3 chú chó giống y hệt nhau đang sủa inh ỏi, thực sự tôi không nghĩ ở đây sẽ nuôi cả những con vật nhỏ này. Tôi cũng rất sợ chó nên đợi mọi người lên hết mới dám lên, điều bất ngờ là chúng sủa rất to nhưng khi tôi chìa gói bánh ra đứa nào cũng vây quanh như quen tự bao giờ, tôi cũng không còn sợ chúng sẽ bắt nạt tôi nữa. Lúc này mọi người đã bắt tay luôn vào công việc lắp đặt và công việc của tôi cũng vẫn là dẫn một số phân đoạn như trong kịch bản. Các anh dẫn tôi lên mái sà lan, hướng dẫn tôi cách nào đi để không dẫm “thủng” mái tôn, kiếm cho tôi một tấm bìa các tông để tôi có thể ngồi tránh nắng. Ngồi nhìn mọi người làm việc trong lúc chưa tới lượt mình, thỉnh thoảng ai đó lại quay lại tán gẫu vài câu với tôi vì sợ tôi ngồi buồn. Rồi sau giờ ăn trưa, đàn ông vẫn là đàn ông mà, tuy các anh đều đã lớn nhưng chúng tôi rủ nhau đi câu cá, bắt cua, reo hò khi bắt được 1 đàn cá nhỏ rồi lại quyết định là thôi thả chúng đi đợi khi nào lớn, ta sẽ quay lại (như một lời hẹn). Và sau 10 tiếng làm việc miệt mài, chúng tôi lên đò để trở lại đất liền, lúc đó đã khoảng 8h tối và đứa nào cũng muốn trở về đất liền thật nhanh để lấp đầy cái bụng đói meo của mình.
Lúc này, ngắm nhìn mọi thứ tôi chợt giật mình đã lâu rồi tôi còn chẳng nhìn lên bầu trời đêm, ngắm sao và trăng, chẳng còn những khoảng lặng cho riêng mình. Khi cảm nhận tất cả những điều đang diễn ra, tôi bỗng thấy sống mũi mình cay cay, liệu có phải mình quá yếu đuối hay khung cảnh này khiến con người ta bỗng mềm lòng? Tôi nhận ra chúng ta luôn chạy theo rất nhiều thứ trong cuộc đời này, tôi cũng đã từng mong ước có một cuộc đời thật rạng rỡ, phải ghi ấn thật nhiều giải thưởng, phải cạnh tranh khốc liệt để có được sự công nhận của ai đó, giống như trong một cuốn sách từng viết (nhưng chưa ra mắt ^^): “Chúng ta đều mong mình sẽ có một hành trình anh hùng giống trong phim”. Nhưng khoảnh khắc này tôi bỗng như tỉnh dậy sau một cơn mê dài, chẳng phải cuộc sống chỉ cần là những giây phút bình yên này, trải qua những khoảnh khắc mà có thể cả đời không thể quay lại, sống một cuộc đời không phải để ai công nhận mà để chính mình hạnh phúc. Đích đến chẳng phải là những lúc như này hay sao? Tôi được làm công việc mình yêu thích lại vừa được trải nghiệm vô vàn điều mới mẻ.
Tôi cũng rất khâm phục những người lính kỹ thuật, làm việc hết mình, dù mệt những vẫn đầy năng lượng, trò chuyện đủ điều, có những người đã làm việc ở Viettel từ khi mới ra trường, anh nói đùa: “Tao đã làm việc ở Viettel hết cả tuổi thanh xuân đến khi tao sắp về già, trải qua hết mấy kiếp người ở đây rồi đó nhóc”. Tôi cũng muốn được trở thành một phần của Viettel như vậy, được trải qua 5 năm hay 10 năm hoặc tới khi tóc bạc trắng nói với con cháu rằng: “Bà đã dành cả đời ở đây và bà sẽ kể cho mấy đứa nghe về một thời tuổi trẻ đầy đam mê, nhiệt huyết”. Tôi đùa thôi, để làm việc taị Viettel, tôi còn cần phải cố gắng thật nhiều và một người hơi tâm linh tôi cũng còn phải xem cái duyên sẽ đưa mình tới đâu nhưng hiện tại, được làm việc tại Viettel đã là một điều rất đỗi tự hào. Tôi nghĩ rằng nếu không phải một Viettel - er tôi vẫn là tôi, vậy đó nhưng tôi sẽ chẳng có một đôi cánh nào trên vai. Như một người hàng ngày đều mở cửa và đi làm, lần này Viettel gõ cửa và mang theo một đôi cánh đeo lên vai tôi chắp cánh ước mơ.
“Rồi anh kể cho đám trẻ, những điều anh đã trải qua
Không phải để họ ngưỡng mộ, hay để họ ngợi ca
Chỉ là ai cũng có những ngày trẻ, rồi cũng sẽ già nua
Những ngày mà chân chưa mỏi, có tiền cũng khó mà mua”