Nguyễn Thị Thu Hằng (Chi nhánh Công trình Viettel Ninh Bình) đã đăng lúc 16:24 - 15.09.2023
Trong ánh mắt của mọi người, nhất là các chàng trai, tôi là một cô gái có học thức và rất “ưa nhìn”. Thế nhưng, hơn 30 tuổi mà tôi vẫn là lính “phòng không”. Người nói đùa thì bảo tôi kén chọn, người thiếu thân thiện thì nói tôi “cành cao”, thậm chí kẻ ác khẩu còn nói tôi có vấn đề về… giới tính! Vì thế, ở quê, tôi được liệt kê vào hàng ngũ những người “ế chồng”.
Cuộc sống luôn có những bất ngờ khó đoán định, và tôi cũng không thể ngờ rằng, mình lấy được chồng là nhờ hai từ “duyên nghiệp” - cái duyên với anh và cái nghiệp với Viettel...
32 tuổi chưa tìm được bến đỗ
Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng quê Ninh Bình yên ả, trong một gia đình coi trọng đạo đức và truyền thống người Việt. Từ nhỏ tôi được bố mẹ chăm sóc, dậy bảo để trở thành người con gái chuẩn mực. Tôi không phụ lòng bố mẹ, luôn cố gắng học tập và trau dồi bản thân. 24 tuổi với tấm bằng tốt nghiệp đại học, tính cách năng động tôi trúng tuyển vào những công ty lớn tại thủ đô Hà Nội.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi tự tin giữa cuộc đời vì mình có thể tự chủ được cuộc sống và giúp bố mẹ chăm lo cho các em. Tôi cứ yên tâm với tư tưởng ấy, cho đến mùa Tết năm 2017. Khi đó tôi 30 tuổi, một người hàng xóm sang chơi chúc tết và nói: “Nhà bác giờ đầy đủ hết rồi, chỉ chúc năm nay gỡ được quả bom nổ chậm”.
Tôi vẫn vô tư trước câu nói đó vì chỉ coi là những lời bông đùa. Tuy nhiên, ngay những ngày sau đó, bố mẹ liên tục đưa đến tôi thông tin về sự “chậm lấy chồng”. Trong khi bạn bè đồng trang lứa đã tay bồng tay bế, yên bề gia thất thì tôi vẫn độc thân. Điều này làm cho bố mẹ tôi thực sự cảm thấy phiền lòng.
Tôi - một cô gái có diện mạo ưa nhìn, công việc ổn định, nhiều người theo đuổi, nhưng có thể tôi chưa gặp được một nửa của đời mình. Mọi người bảo do tôi kén chọn, khó tính nên bắt đầu ra sức mở các cuộc mai mối cho tôi. Nào là thúc giục, năn nỉ, rồi dỗ dành ngon ngọt. Hết người này đến người kia thay nhau làm ông tơ, bà nguyệt. Mọi người thường xuyên tổ chức những buổi gặp gỡ, ra mắt, giới thiệu người yêu cho tôi...
Mặc dù vậy, tôi vẫn kiên quyết nói rằng chuyện của tôi hãy để tôi tự quyết định. Tôi sẽ lấy chồng khi gặp người phù hợp. Đương nhiên mẹ tôi không đồng ý với điều đó. Mẹ nói rất xấu hổ mỗi khi mọi người hỏi đến chuyện chồng con của tôi. Mẹ bắt tôi chuyển về gần nhà làm để thuận tiện cho việc tìm hiểu và kết hôn. Tôi một mặt sợ bố mẹ buồn, mặt khác cũng muốn có nhiều thời gian quan tâm, chăm sóc cho họ.
Tôi đồng ý và quyết định về nộp hồ sơ phỏng vấn tại Viettel Ninh Bình.
Duyên số là có thật
Đã từng làm việc tại nhiều công ty có tiếng, kỹ năng giao tiếp tốt, tôi nhanh chóng trúng tuyển và bắt đầu đi làm tại Viettel thành phố Ninh Bình. Tôi tìm hiểu rất kỹ về văn hóa Viettel, cơ quan lại gần nhà nên tôi dễ dàng bắt nhịp được công việc và không khó để làm quen, kết thân với đồng nghiệp.
Trung tâm tôi có hơn 40 nhân viên. Sau một thời gian làm việc, tôi ấn tượng đặc biệt với anh - người đàn ông hơn tôi 4 tuổi. Anh có ngoại hình trẻ trung nhưng tính cách vô cùng chín chắn, luôn nở nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt, rất chân thành và bao dung. Tôi và anh được phân công làm cùng một đội.
Năm đó, Viettel mới triển khai công nghệ Gpon để xây dựng hạ tầng cáp quang. Chúng tôi thường đi cùng nhau xuống tận các thôn, xóm để phát triển thuê bao cố định băng rộng. Công việc khá vất vả nhưng mang lại cho chúng tôi nhiều niềm vui và cả sự trải nghiệm. Tôi nhớ mãi kỷ niệm, một buổi chiều mùa đông, khi chúng tôi đi tới xã Ninh Thắng, huyện Hoa Lư để hỗ trợ các anh kỹ thuật kéo cáp và lắp đặt Internet cho khách hàng. Trời bỗng đổ mưa, ướt lút thút. Sợ tôi lạnh, anh cởi chiếc áo đang mặc, quàng vào vai tôi. Anh nói: “Em mặc vào kẻo ốm. Về nhà nhớ uống cốc nước gừng cho ấm người nhé!”.
Ôi, giây phút ấy đã làm tôi xao xuyến, tim tôi đập rộn ràng. Dường như, tình yêu đang gõ cửa.
Như nhìn thấu tâm tư, đồng nghiệp ra sức đẩy thuyển gán ghép, tối đó cả hai nhắn tin cho nhau. Mối quan hệ của chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Chúng tôi bắt đầu hẹn nhau đi chơi, đi xem phim…và dần dần yêu nhau tự lúc nào không hay. Hai trái tim dường như đã tìm chung được nhịp đập, đồng điệu và hợp nhau đến lạ lùng.
Không phải trúng tiếng sét ái tình, không yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, cũng không hẳn là câu chuyện cổ tích mà nó rất giản dị. Tôi cũng không hiểu tình yêu đến với chúng tôi như thế nào? Một cách tự nhiên, tình bạn, tình đồng nghiệp chuyển hóa thành tình yêu, không cần những điều lớn lao, anh chinh phục tôi từ những điều đơn giản.
Một buổi tối, anh hẹn tôi đi ăn và hỏi: “Theo em, yêu bao lâu, con trai mới cầu hôn bạn gái?”. Tôi đáp: “Cũng tùy nhưng nếu là em, ít nhất phải 1 năm. Như vậy, mới hiểu thêm đôi chút về nhau”.
Xác định mối quan hệ nghiêm túc, tôi và anh ra mắt hai bên gia đình với tư cách người yêu. Gặp bố mẹ anh, tôi khép nép trò chuyện nhưng cảm giác như đã thân thiết tự bao giờ. Tôi có cảm giác gần gũi, chân thành đến lạ, tình cảm như có một cái gì kết nối thần kỳ. Có sự ủng hộ của bố mẹ anh, chúng tôi ngày một khăng khít hơn. Còn bố mẹ tôi thì mừng ra mặt và thêm phần yên tâm khi con gái có người giúp đỡ, chăm sóc và yêu thương trong những ngày tháng tiếp theo.
Chân thành sẽ gặp được chân ái
Tôn trọng quyết định của tôi, sau một năm tìm hiểu, anh chính thức ngỏ lời muốn cùng tôi kết hôn. Ghé sát tai tôi, giọng anh tâm tình, thủ thỉ: “Mình cưới nhau đi em!”. Tôi ngượng ngùng bối rối, muốn nói điều gì như một sự tương đồng, nhưng bản tính con gái e ngại, tôi chỉ ngồi im trong bàn tay anh ấm nồng...
“Cùng anh, nhé!" là khoảnh khắc mà hai trái tim đang yêu nhận ra rằng chúng tôi muốn “về chung một nhà, khép đôi mi cùng một giường, thức giấc chung một giờ”. Sau những khoảnh khắc cả hai cùng nhau trải qua, có lẽ giây phút chiếc nhẫn trao tay sẽ trở thành dấu ấn quan trọng và đáng nhớ nhất.
Tiệc cưới của chúng tôi diễn ra trong niềm vui hân hoan, chúc phúc của hai bên gia đình, bạn bè và đồng nghiệp. Bố mẹ anh chỉ có 3 người con trai, nên từ hôm ấy, họ có thêm một người con gái để tâm sự, chia sẻ mọi điều. Bố mẹ tôi thì như trút được gánh nặng trong lòng bấy lâu nay.
Ai rồi cũng sẽ gặp một người dành cho cuộc đời mình, cứ chờ dù sớm hay muộn người ấy cũng sẽ xuất hiện khiến cuộc sống bạn tươi sáng hơn. Và rồi, bạn sẽ bắt đầu tin vào thứ gọi là duyên số, tin vào những cảm xúc kỳ diệu mà bạn vẫn hằng hoài nghi. Hạnh phúc không phải tự nhiên mà có. Chúng tôi trân trọng điều đó, cả hai tự hứa phải có trách nhiệm cùng nhau xây dựng, vun đắp tình cảm ấy. Đặc biệt, sự quan tâm và chia sẻ là điều tiên quyết giúp chúng tôi tạo nên một cuộc sống hôn nhân bền vững.
Nhờ Viettel, nhờ công việc, đã là mối lương duyên để tôi và anh gặp nhau, hiểu nhau trong cuộc sống, quý nhau trong ứng xử, tin nhau trong lời nói, và yêu nhau do trái tim mách bảo. Đến thời điểm hiện tại, chúng tôi đã kết hôn được 5 năm. Tổ ấm nhỏ đã có đủ nếp, đủ tẻ, con trai giống bố và con gái giống mẹ. Nụ cười mãn nhãn luôn hiển hiện trên đôi môi của tứ thân phụ mẫu. Còn các anh, chị đồng nghiệp trong ngôi nhà chung Viettel thân yêu thỉnh thoảng lại nhắc về câu chuyện tình của chúng tôi và nói: “Hai đứa này khôn thật, chậm mà lại chắc”.
Tôi yêu công việc này, yêu Viettel, bởi nhờ Viettel mà tôi tìm thấy người đã giúp tôi những bước đầu tiên trên hành trình “Theo cách của bạn”. Và tôi nghĩ, cho dù cuộc sống có xoay vần biến chuyển, thì tôi vẫn nguyện gắn bó với công việc và yêu anh trọn đời. Đó có lẽ là mối quan hệ máu thịt, lâu bền. Nhất định là như thế!
Đêm nay tôi đã thức rất khuya để kể về câu chuyện tình yêu của mình. Câu chuyện NHỜ VIETTEL MÀ TÔI ĐƯỢC “CHỐNG LẦY”!
Tôi đang rất hạnh phúc!
Cảm ơn cuộc đời!
Cảm ơn VIETTEL!