Nguyễn Thị Lụa (Chi nhánh Công trình Viettel Phú Yên) đã đăng lúc 16:20 - 24.09.2023
Viettel, ngày đầu tiên – Siêu nhân
Người Viettel làm việc “kinh khủng khiếp”, ngày đầu tiên đi làm của tôi tại Chi nhánh Công trình Viettel Phú Yên, tôi cảm thấy mình đứng giữa một thế giới mà ai cũng đang chạy. Anh Huy – chiến thần của những con số; anh Hiền – một cuốn từ điển sống bằng calo; anh Khương – gọi là có, vượt khó trên mọi địa hình; anh Đoan – thi không thể thiếu. Và còn nhiều những con người mang bộ gen Viettel làm việc với tinh thần “hết việc chứ không hết giờ”.
Viettel, ngày thứ 98 - Tầm cao mới
Nếu không phải là một người Viettel thì tôi cũng sẽ không có cơ hội được ngồi lên ghế phụ của chiếc xe tải. Thiên nhiên hùng vĩ mở ra trước mắt với những thung lũng đầy hoa và trập trùng núi. “Nó ở một tầm cao mới” cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nếu bạn chỉ đi xe máy hoặc ô tô bạn sẽ không biết rằng ngồi trên một chiếc xe tải sẽ chill như thế nào, đôi mắt bạn được chiêu đãi bởi cảnh sắc trước mắt. Đó là một bữa tiệc mà khi hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà len qua tán cây in xuống nền đường như ai đó vừa tô màu. Con đường nhựa như trải thảm ánh vàng sau cơn mưa chiều tầm tã; trên vách đá rỉ rả, tí tách; đám ve rừng lại bắt đầu râm ran, hòa ca nhỏ to, mạnh nhẹ.
Viettel, ngày thứ 273 – Dáng hình của hạnh phúc
9h sáng, anh Trương Minh Thiên – nhân viên kỹ thuật nhà trạm trung tâm Sông Cầu đã chuẩn bị xong tất cả công dụng cụ để sẵn sàng leo núi lên trạm PYN0179. Đi cùng với anh có anh Đinh Ngọc Minh và anh Mạnh Thăng Quang. Hôm nay các anh cần hoàn thành việc bảo dưỡng nhà trạm.
Hừng đông đỏ rực, sương sớm lượn lờ trên mặt đất vẫn chưa tan báo hiệu hôm nay là một ngày nắng rực. Mấy ngọn nam non thổi rạt cả rừng cây bạch đàn khô khốc, mùa tháng 7 ở Phú Yên đẹp nhưng bỏng rát. Trạm PYN0179 nằm ở mũi Tường Nham thuộc thôn Dân Phú 1, xã Xuân Phương, thị xã Sông Cầu, Phú Yên. Trạm nằm ở lưng chừng núi, đi bộ khoảng hơn một tiếng qua những khe suối khô khốc, dốc đá khúc khủy và đầy đá sỏi trơn trượt.
Các anh thay phiên nhau khiêng vật tư, mồ hôi thấm ướt chiếc áo công trình còn chân thì gắng bám chặt trên những triền dốc. Còn tôi thì hì hục đi sau với lỉnh kỉnh những túi nhỏ túi to tại tôi lần đầu leo núi đi trạm, tôi hào hứng vô cùng. Cứ đi được một đoạn, các anh dừng lại uống nước rồi đi tiếp; nước đã hiếm mà đường dài còn dốc thì cao, tiếng thở hồng hộc hắt mạnh ra tiếp thêm oxi thật nhiều để các anh có sức leo núi. Ngọn núi này vốn không có đường lên đỉnh, các anh cứ đi rồi thành đường. Thì ra những người Viettel đang hàng ngày góp phần làm nên một Viettel hùng cường từ những điều bình dị như thế!
Tôi vừa đi vừa loay hoay cài đặt cái máy ảnh xong rồi tôi giật mình ngước lên “sao không nghe tiếng các anh đâu nữa”. Tôi dân biển, thường đi theo ba ra khơi, dăm ba ngọn sóng bạc đầu tôi đâu thèm nao núng nhưng khi phát hiện mình đã bị lạc giữa núi thì tôi hoang man tột độ. Các luồng suy nghĩ lần lượt thoáng qua trong đầu tôi: 1001 cách sinh tồn khi bị lạc trong rừng, cách đánh lửa bằng đá, cách đi tìm nguồn nước … Đấy, tôi đã nghĩ tới vậy luôn rồi!
Tôi lớn tiếng gọi tên anh Thiên, gọi xong anh Thiên tôi gọi anh Minh, anh Quang. Chưa kịp nghe tiếng các anh trả lời thì tiếng lá bạch đàn xạc xào vọng lại nghe lạc lỏng vô cùng. Tôi đang đứng dưới những tán cây lớn, không xác định được hướng đi, vừa nãy còn thấy con đường mòn giờ chẳng thấy đâu. Tôi không bước thêm nữa.
Càng gần về trưa, ánh nắng chói chang không thấy bóng mình. Các anh không thấy tôi nên quay lại con đường cũ để tìm, rồi tiếng bước chân đạp lên lá khô ngày càng gần, lòng tôi khấp khởi, khi mà các anh tìm thấy tôi, nước mắt tôi lưng tròng, thì ra đây là dáng hình của hạnh phúc!
Viettel, ngày thứ 312 – Ngày rực rỡ
Ở Viettel, không ai bị bỏ lại phía sau, tinh thần đồng đội đã giúp tôi tìm thấy được giá trị của mình.
Tôi đã trưởng thành hơn qua những trải nghiệm mà nếu không phải Viettel thì tôi cũng sẽ không bao giờ có được. Tôi đã đến buôn xa nhất, tôi đã đi qua cung đường đèo đẹp nhất, tôi đã là một Viettel-er.