Ngọn lửa ấm giữa biển nước
- 14:30 - 23.10.2025
Gia nhập mái nhà Viettel Construction mới tròn năm tháng, Thái Đăng Khôi – chàng trai 23 tuổi, dù chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng tràn đầy nhiệt huyết.
Anh sẵn sàng lên đường khi có lệnh ứng cứu bão số 10. Điểm đến đầu tiên của anh là Thanh Hóa, vùng đất vừa trải qua bão lớn. Sau khi hoàn thành hỗ trợ tỉnh bạn khắc phục hậu quả bão số 10, tưởng được nghỉ chân đôi chút thì bão số 11 lại ập đến. Anh lại vội vàng theo đoàn công tác Viettel hướng về Lạng Sơn, nơi anh em kỹ thuật đang oằn mình trong mưa lũ cứu mạng lưới.
.png?v=159883)
Nơi biển nước không cô lập được tình người
Ngày 7/10, Khôi được phân công ém trạm LSN0385. Sau khi kiểm tra máy nổ, tiếp nhiên liệu đầy đủ, mưa bắt đầu trút xuống trắng trời. Đến rạng sáng hôm sau, nước dâng nhanh nuốt mất đầu cầu vào trạm. Đập Bắc Khê 1 bị vỡ, dòng nước hung dữ chia cắt mọi lối đi. Trạm LSN0385, nơi Khôi đang bám trụ chính thức bị cô lập.
“Lúc đó em chỉ nghĩ, phải giữ trạm. Chỉ cần còn sóng, còn liên lạc, là còn hi vọng", Khôi kể. Dù cách nhau hơn 15km, đ/c Tâm cùng đội ở trạm kế bên vẫn nhắn tin trấn an, trêu đùa: “Chú bơi xuống đi, anh ở hạ nguồn anh túm chú vào bờ.” Giữa mưa lũ, tiếng cười qua tin nhắn trở thành sợi dây kết nối giúp Khôi vững lòng.
Điều may mắn là trạm vẫn còn điện, duy trì phát sóng. Dù chỉ có một mình giữ trạm nhưng Khôi không đơn độc. Hơn 20 hộ dân quanh đó cũng mắc kẹt. Biết Khôi là lính Viettel đi cứu sóng, anh được người dân mời vào ở nhờ, cùng ăn cơm, chia sẻ từng bát nước sôi giữa thời tiết giá lạnh. “Rét run vì ngấm nước mưa vùng cao trong thời gian dài nhưng tình người lúc đó lại ấm hơn bất kỳ ngọn lửa nào,” Khôi nhớ lại.
Ba ngày sau, nước rút dần. Con trai chủ nhà trạm đích thân chèo thuyền đưa Khôi ra ngoài, nơi đồng đội đang chờ.
Cứu trạm bằng tinh thần, cách làm người lính
Vừa bước ra khỏi vùng lũ, chưa kịp sấy khô đôi giày vẫn còn sũng nước, Khôi cùng đồng đội lại nhận lệnh di chuyển để ứng cứu các vị trí tiếp theo. Không một phút nghỉ ngơi, cả đội lại tất bật hành quân vì phía trước, những trạm BTS khác vẫn đang “kêu cứu”.
Ngay chiều hôm ấy, họ lên đường di chuyển hơn 100 km để tìm kiếm và hàn nối các tuyến cáp quang bị đứt. Con đường dốc trơn trượt, mưa rừng nặng hạt, bùn đất quấn lấy từng bước chân.

Khi mặt trời khuất núi, trước quả đồi cao, ánh đèn pin hắt vào màn sương như những vệt sáng nhỏ nhoi giữa núi rừng. Khôi cùng anh em gắng leo lên tìm điểm đứt cáp. Họ hàn nối giữa gió rít, giữa hơi lạnh phả vào làm đôi bàn tay run rẩy. Đến 8 giờ tối, tín hiệu được khôi phục, ai nấy đều mỉm cười rạng rỡ dù đã lả đi vì mệt và ngấm lạnh.
Nhưng công việc vẫn chưa kết thúc. Còn trạm chưa có điện, chưa tiếp xăng thì chưa thể yên tâm. Thế là cả nhóm lại chia nhau làm việc. Người tiếp dầu, người kiểm tra máy nổ,... Đến tận 3 giờ sáng, khi mọi thứ đã ổn định, anh em mới tranh thủ về ngả lưng, thiếp đi giữa tiếng mưa lộp độp. Giấc ngủ ngắn chẳng đủ xua mệt mỏi, nhưng sáng hôm sau, khi bình minh ló rạng, không ai bảo ai, họ lại lặng lẽ đứng dậy, tiếp tục hành trình mới.
Với họ, chùn bước trước khó khăn như không tồn tại trong từ điển của lính Công trình, chỉ có một mục tiêu duy nhất là “Mạng lưới phải sáng, dù phải đi qua bao nhiêu đêm trắng".

Thợ bơi bất đắc dĩ
Trong hành trình lần đầu đi chống bão, kỷ niệm khiến Khôi nhớ nhất là lần đi tiếp xăng vào trạm LSN0199. Lúc đó nước dâng cao, xe không thể vào, Khôi đưa ra một quyết định đầy táo bạo… bơi. Mặc áo phao, kéo theo ba can xăng nổi trên mặt nước, anh như một "lính thủy đánh bộ" vượt qua vùng ngập nước, từng bước tiếp cận trạm. Anh vừa cười vừa kể: “Tôi cũng không phải là tay bơi cừ khôi, nhưng để cứu sóng tôi như có thêm sức mạnh và can đảm để không ngán bất cứ con nước nào.”
Đi cùng Khôi là đ/c Đỗ Ngọc Long – Giám đốc kỹ thuật huyện Hữu Lũng. Trong khi tiếp nhiên liệu, anh còn được đ/c Long hướng dẫn thêm về đấu nối thiết bị truyền dẫn vệ tinh. “Chuyến đi có nhiều biến số, nhưng mình học được nhiều thứ và cảm nhận rõ Viettel là ngôi nhà chung – dù ở đâu cũng không có khoảng cách".

Nói về Khôi, anh Long cười hiền: “FT nhà Lâm Đồng rất tuyệt vời, xứng đáng có mười người yêu.” Câu nói nửa đùa nửa thật, nhưng đủ để thấy sự trân trọng dành cho anh chàng kỹ thuật trẻ tuổi đang dần trưởng thành qua mùa bão dữ.
Câu chuyện của Khôi chỉ là 1 trong số hàng trăm, hàng nghìn người Công trình Viettel đã, đang và sẽ sẵn sàng đương đầu với bão lũ để giữ gìn sự thông suốt cho mạng lưới. Họ làm việc quên mình với tinh thần phụng sự nhân dân, phụng sự đất nước, mong muốn góp một phần nhỏ bé công sức của mình giúp đồng bào vượt qua khó khăn của thiên tai. Họ xứng đáng nhận được sự trân trọng và tin yêu, nể phục của tất cả mọi người.
