Những người cha ở Viettel
- 08:43 - 25.12.2025
Giữa hai thế giới đối lập công việc - gia đình, những người kỹ thuật Công trình Viettel vẫn làm tốt cả hai vai. Họ mang tinh thần của người cha vào công việc để giữ kết nối cho hàng triệu con người.
Hai thế giới
Là một người cha, một người lính của ngành viễn thông, mỗi khi nhắc đến “ngôi nhà chung Viettel”, các anh như đang nhắc đến chính hành trình đời mình - hành trình gắn liền với từng dấu mốc của đơn vị, nơi tần số của công việc và tần số của tình yêu gia đình luôn hòa vào nhau, tạo nên một nhịp điệu rất riêng của người làm kỹ thuật.
Với nhân viên kỹ thuật, cuộc đời luôn tồn tại hai thế giới song song. Một thế giới là của cột anten cao vời vợi, của những đường cáp quang bền bỉ, của các dải tần vô hình nhưng mang sức mạnh kết nối cả đất nước. Đó là nơi đòi hỏi sự chính xác đến từng chi tiết, sự ứng trực 24/7 và tinh thần không được phép chậm trễ dù chỉ một giây.
Thế giới còn lại là mái ấm nhỏ, nơi có tiếng bi bô của con trẻ, nụ cười an yên của vợ, và những khoảnh khắc bình dị mà quý giá. Ở thế giới này, điều quan trọng không phải là kỹ năng vận hành trạm, mà là sự hiện diện, sự chở che và một trái tim đủ đầy cho gia đình.

Nghề kỹ thuật, nhất là ở Viettel chưa bao giờ là hành trình dễ dàng. Các anh chính là những người giữ cho mạch máu thông tin không ngừng chảy. Dù giữa đêm mưa gió, lúc trời hửng sáng hay trong cái nắng cháy da trên những cánh đồng hoang vu, chỉ cần trạm phát sóng gặp sự cố, chỉ cần khách hàng lên tiếng, các anh lại khoác balo lên đường.
Hai thế giới ấy song song nhưng không đối lập, chúng bổ khuyết, nâng đỡ nhau, tạo nên bản lĩnh và trái tim của những người lính viễn thông thầm lặng mà kiêu hãnh.
Người lính - Người cha
Gắn bó với Viettel đã 11 năm, anh Lý Trường Giang – NVKT CĐBR, Trung tâm Châu Phú kể lại câu chuyện mà đến giờ anh vẫn không thể quên: “Nhà cách địa bàn phụ trách gần 40 km. Có hôm mải mê xử lý sự cố cho khách hàng, nhìn lại đồng hồ thì đã trễ giờ đón con. Tôi vội khép lại công việc, chạy hết tốc lực về trường. Khi đến nơi, cả lớp chỉ còn mỗi con mình ngồi chờ. Thấy con nhìn tôi rưng rưng… thật sự tôi không biết phải diễn tả cảm xúc lúc ấy thế nào.”
Nhà một nơi, địa bàn một hướng từ lâu đã trở thành “điều bình thường mới” của anh em kỹ thuật. Nơi nào cần tăng cường, các anh sẵn sàng đi hàng trăm cây số mỗi ngày để giữ cho mạng lưới ổn định.
Không ít lần, khi đang vào vai người cha dỗ con ngủ, tiếng điện thoại đột ngột reo vang. Một sự cố khẩn cấp khiến người cha phải trở lại vai người kỹ thuật. Nghe tiếng con gọi “Cha ơi…” giữa giấc chợp mắt, lòng người cha nào mà chẳng chùng xuống. Cảm giác có lỗi khi bỏ lỡ một buổi tối đọc truyện, một bữa cơm nhà, hay cả lễ tổng kết năm học của con là nỗi day dứt âm ỉ mà chỉ những người làm nghề này mới thấu.
Trong những giằng xé ấy, nhiều khi người lính kỹ thuật như bị nhấn chìm. Làm sao để giải thích với con rằng: cha không phải đi chơi, cha đang đi “bắc cầu” để hàng triệu người khác được kết nối với nhau? Làm sao để vừa tròn trách nhiệm của trụ cột gia đình, vừa giữ vững “cột sống” của công việc luôn đòi hỏi sẵn sàng 24/7. Đã có lúc các anh nghĩ rằng mình buộc phải chọn: hoặc sự nghiệp, hoặc gia đình.
Thế nhưng, những đứa trẻ có cha làm kỹ thuật lại lớn lên với những hình ảnh rất riêng: chiếc ghế đặc biệt trên xe được tạo thành từ thang rút của cha, đôi khi là thùng đồ nghề phía sau yên. Từ lúc còn bé tí, chúng đã quen với việc được cha chở đến trường trong màu áo xám đặc trưng, quen với những buổi sáng cha vội đưa, buổi chiều cha vội đón. Cha lúc nào cũng tất bật, xoay như chong chóng… nhưng chưa một lần than vãn về công việc mình đang làm.
Bởi vì, dù đi xa đến đâu, dù vắng mặt bao lần, trái tim người kỹ thuật vẫn luôn hướng về hai điều: gia đình phía sau và nhiệm vụ kết nối phía trước.

Gia đình - Đồng nghiệp
Trong những khoảnh khắc tưởng như bế tắc nhất, câu trả lời lại xuất hiện từ chính tinh thần Viettel. Đó không chỉ là kỷ luật thép của một doanh nghiệp quân đội, mà còn là triết lý xuyên suốt: “Làm việc có trách nhiệm và dám nhận trách nhiệm.”
Kỷ luật ấy kéo những người lính kỹ thuật đứng cùng một hàng, cùng một lối. Ngoài gia đình nhỏ phía sau, các anh còn có đồng đội và có một gia đình lớn Viettel luôn là sợi dây nối các anh với công việc với lý tưởng phục vụ.
Trong những ngày cả nước căng mình với bão lũ, có những người cha rời xa mái ấm để xông pha nơi tuyến đầu. Nhưng cũng có những người cha “tuy gần mà xa”: ở ngay địa bàn nhưng vẫn gác lại việc nhà để trở thành hậu phương vững chãi cho anh em đang chiến đấu giữa mưa gió. Họ chia sẻ công việc, gánh vác phần việc còn dang dở để đồng đội yên tâm ngoài kia giữ mạng lưới thông suốt.
Anh Lý Trường Giang kể: “Miền Tây mình không có bão, nhưng thời tiết khó chịu lắm, ẩm ương, đang nắng thì mưa. Lúc đi triển khai cũng chẳng khác gì anh em ngoài miền bão.”
Những người ở nhà nhận thêm việc gấp đôi, gấp ba. Triển khai mới, sự cố nối tiếp sự cố. Địa bàn như rộng hơn, xa hơn; đi sự cố, đi triển khai cứ thấy mênh mông vô tận. Địa bàn quen hay lạ, các anh đều nhận, cứ làm rồi lạ cũng hóa quen.
Từ ngày có tin bão, anh em tăng ca đến tận đêm. Công việc không đổi, nhưng khối lượng tăng vọt, đòi hỏi vừa nhanh vừa chính xác. Giải pháp 5G liên tục dồn dập, anh em chỉ cần nghe hiệu lệnh là lập tức bắt tay vào làm, từ mờ sáng đến khuya vẫn không rời vị trí.
Những trạm khó nằm giữa đồng sâu hay giáp sông rạch, các anh sẵn sàng lội ruộng, lội nước, đầm mình để vận chuyển thiết bị tiếp cận trạm. Cầu tạm, đường đất, đường bùn, đường qua sông… địa hình nào cũng không thể cản bước.

Và dù có ở nhà, bữa cơm gia đình vẫn luôn vắng bóng người cha. Khi cả nhà quây quần, cha thường đang lúi húi cùng mớ dây điện, cái kìm, cái kẹp. Những hôm triển khai gấp ở xa, “bữa cơm đúng giờ” gần như là điều xa xỉ. Các anh ăn vội cùng đồng đội, khi gói mì, khi ổ bánh mì lót dạ, ăn nhanh để quay lại công việc ngay lập tức.
Bởi với các anh, trách nhiệm không chờ, mạng lưới không chờ, và đồng đội ngoài kia cũng không chờ. Những người cha kỹ thuật vẫn lặng lẽ hy sinh từng bữa cơm nhà, từng khoảnh khắc riêng… để giữ vững mạch sống thông tin cho hàng triệu người.
Hai thế giới hòa quyện
Và rồi điều kỳ diệu đã diễn ra. Khi mọi điều được giải thích bằng sự chân thành, bằng thứ ngôn ngữ của trách nhiệm và yêu thương, những đứa trẻ không còn cảm giác bị cha “bỏ rơi”. Chúng hiểu rằng chiếc xe máy của cha không chỉ chở cha đi sửa dây cáp, mà chở cha đi xây những “cây cầu vô hình” để ông bà, cô chú ở khắp nơi có thể gọi cho nhau. Những cột anten cao vút mà trước đây chỉ là những vật vô tri giờ trở thành biểu tượng của một công việc đẹp đẽ và đáng tự hào.

Chính sự thấu hiểu từ vợ và con cái đã trở thành “hậu phương thép” tiếp thêm sức mạnh cho các anh. Họ chấp nhận những bữa cơm thiếu chồng, những đêm tự tay ru con ngủ… không phải chỉ vì trách nhiệm gia đình, mà vì niềm tự hào. Tự hào vì chồng mình là người giữ cho kết nối của đất nước luôn được thông suốt.
Và bên cạnh gia đình nhỏ là tình đồng chí, đồng đội bền chặt. Sẵn sàng có mặt khi anh em cần, sẵn sàng cùng nhau đối mặt mọi thử thách, dù khó khăn đến đâu. Các anh không bao giờ đi một mình, luôn đi cùng nhau, như một tập thể không thể tách rời.
Đó là lúc những người cha Viettel nhận ra: họ không cần phải chọn lựa. Các anh không phải một nửa ở trạm anten và một nửa ở mái ấm. Các anh là trọn vẹn.
Mang tinh thần trách nhiệm, sự kiên định của người lính Viettel về để dựng xây tổ ấm và mang tình yêu thương, sự nhẫn nại của người cha theo mình lên mỗi công trình, mỗi trạm phát sóng. Hai thế giới tưởng như song song ấy giờ đã hòa làm một, tạo nên một tần số yêu thương bền vững, mạnh mẽ và không bao giờ ngắt kết nối.
Đó là tần số của những người cha, những người lính Viettel, những người lặng lẽ dựng xây và gìn giữ mạch nguồn kết nối của đất nước.Mỗi bước chân trên đường dây, mỗi giọt mồ hôi trên nóc trạm đều chứa đựng niềm tự hào và một tình yêu sâu đậm dành cho gia đình, cho đồng đội và cho Tổ quốc.
