Nỗi lòng người con giữ sóng giữa tâm bão
- 18:39 - 06.10.2025
“Bố mẹ có ổn không, cụ sao rồi mẹ, nhà mình ngập nặng không?”
Đây là những câu hỏi vội vã, chan chứa lo âu của anh Phạm Hồng Công, Nhân viên nhà trạm, CNCT Viettel Tuyên Quang khi nghe tin nước lũ dâng cao ở quê nhà. Giữa lúc cả miền Trung oằn mình trong mưa gió, một người con kỹ thuật vẫn gồng mình đi ứng cứu, trong lòng chất chứa hai cơn bão: bão ngoài kia, và bão trong tim.
Bám trụ giữa tâm bão
Bão số 9 đổ bộ với gió mạnh và mưa lớn dữ dội. Các đội ứng cứu nhận lệnh cấp tốc di chuyển đến vùng trọng điểm, anh Công là một trong những kỹ thuật xung phong đi đầu. Tưởng chừng sau khi bão số 9 suy yếu, anh sẽ được trở về đơn vị, nhưng cơn bão số 10 Bualoi lại ập tới, đưa anh cùng đồng đội đến Diễn Châu, Nghệ An – nơi mạng lưới viễn thông đang chới với.
Giữa cơn bão số 10 Bualoi, tại Diễn Châu, tỉnh Nghệ An, anh Công cùng đồng đội được phân công cứu tuyến cáp quang truyền dẫn lớn thuộc trạm NAN0131. Anh nhớ mãi giây phút cả đội phát hiện sợi cáp đứt, một đầu kẹt chặt trong rác dưới miệng cống. Nước mưa đục ngầu cuộn chảy, gió bạt thẳng vào mặt, mọi nỗ lực kéo cáp lên đều thất bại.
“Lúc ấy, mọi người cũng thấm mệt, cố gắng kéo cáp lên nhưng thất bại nhiều lần. Nhưng rồi một đồng chí VTT Nghệ An không ngần ngại cùng lội xuống với mình, ngâm mình trong dòng nước lạnh buốt, dùng đôi tay trần gạt từng mảnh rác, từng khúc gỗ chắn cáp. Anh em phía trên phối hợp cùng ghì chặt, chờ thời cơ kéo. Hơn 30 phút căng thẳng, mồ hôi hoà lẫn nước mưa, cuối cùng sợi cáp cũng được đưa lên. Đó không chỉ là thành công kỹ thuật, mà là minh chứng cho sức mạnh của tình đồng đội, nơi không có khoảng cách đơn vị, chỉ có anh em cùng nhau giữ sóng cho dân", anh Công kể lại.
Sau lần đó, những ngày kế tiếp cũng không hề nhẹ nhàng. Từ 5h sáng đến tận khuya, anh em thay phiên hàn cáp, tiếp dầu, chạy máy nổ. Có khi tay còn dính mối hàn thì lại hớt hải chạy ra để châm thêm xăng cho trạm. Mệt mỏi là vậy, nhưng giữa gian nan, tiếng cười vẫn vang lên, bởi mọi người hiểu: chỉ có đoàn kết mới vượt qua được bão tố.
Ký ức Hà Giang – nơi gian khó thành sức mạnh
Xuất thân là người con của Hà Giang, thật ra anh Hồng Công đã sớm quen với những “ca” ứng cứu gian nan. Hà Giang mùa mưa thì lũ quét, sạt lở đất nuốt trọn cả con đường, mùa đông gió rét căm căm, băng giá phủ trắng núi rừng. Có những trạm BTS nằm chênh vênh giữa lưng chừng núi, muốn tiếp cận, anh em kỹ thuật phải cõng từng can xăng, từng cuộn cáp, đi bộ hàng cây số qua những con đường sình lầy trơn trượt., cũng là nơi những người lính công trình tôi luyện tinh thần bám trụ.
Anh Công nhớ như in chuỗi ngày đầy thử thách tại hai trạm HGG0366 và HGG0450. Trận mưa lớn kéo dài khiến đất ngấm no nước, cả quả đồi như tuột xuống, kéo theo cột trạm HGG0366 gãy đổ, cáp quang và cáp điện đồng loạt bị xé toạc. Tám kỹ thuật cùng hai chiếc máy hàn nhỏ bé thay nhau quần quật suốt ngày đêm. Mỗi người chỉ kịp chợp mắt vài chục phút, rồi lại bật dậy cõng cáp, kéo dây, hàn nối. Phải mất bốn, năm ngày ròng rã, trạm mới trở lại.
Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn, thì tin báo trạm HGG0450 tiếp tục bị sạt lở, cột BTS gãy ngang. Mười anh em lại lên đường, mang theo dây cáp, dựng trạm tạm để kịp thời phát sóng. Giữa núi rừng mịt mù, giữa mưa xối và bùn đất ngập ngang ống quần, tiếng máy hàn vẫn lách tách vang lên, như lời thề thầm lặng của những người giữ mạch sống thông tin.
“Ngày ấy chúng tôi chỉ nghĩ đơn giản: còn một hơi thở thì còn phải dựng lại sóng cho bà con. Gian nan quen rồi, Hà Giang đã dạy chúng tôi cách đứng vững giữa mưa lũ. Và cũng chính nơi ấy rèn cho tôi niềm tin: khó khăn nào cũng có thể vượt qua, miễn là còn đồng đội bên cạnh.” – anh Công chia sẻ.
Nỗi lo nơi quê nhà
Nếu bão ngoài kia quật ngã cột điện, thì trong lòng anh Công lại cuồn cuộn một cơn bão khác – nỗi lo cho gia đình nơi quê Tuyên Quang. Ngay khi anh đang lội nước tìm cáp, thì ở quê, nước lũ cũng dâng nhanh. Bố mẹ già và cụ ở nhà bất lực nhìn dòng nước tràn vào, nhấn chìm toàn bộ tầng một. Bàn ghế, giường tủ, vật dụng bao năm gom góp phút chốc chìm trong nước.
“Điện thoại reo, nghe giọng mẹ nghẹn ngào, tôi chỉ hỏi được vài câu: ‘Bố mẹ có ổn không, cụ sao rồi mẹ? Nhà mình ngập nặng không?’ rồi nghẹn lại. Biết gia đình đang chống chọi mà bản thân thì kẹt xa hàng trăm cây số, cảm giác bất lực đến xót xa. Chỉ may mắn là vẫn còn sóng, tôi còn được nghe giọng người thân, biết mọi người vẫn an toàn.”
Phải đến khi anh trai và chị dâu trở về, một phần đồ đạc mới được đưa lên tầng trên. Nhưng nỗi lo vẫn cứ đeo bám. Giữa lúc cõng bình xăng bì bõm lội qua nước ngập, tâm trí anh Công chia đôi: một nửa hướng về cột sóng, một nửa dõi theo căn nhà ngập lũ nơi quê nhà.
Khi đội TQG được phân công về chính Tuyên Quang hỗ trợ, anh mới thấy lòng dịu đi phần nào. Dẫu những ngày ấy vẫn thức trắng, vẫn đối mặt mưa bão, nhưng chỉ cần được gần gia đình, được tận mắt thấy người thân an toàn, là mọi mệt nhọc dường như tan biến.
Có những hy sinh thầm lặng không thể đo đếm bằng tiền bạc. Đó là giây phút người lính Viettel gác lại nỗi lo gia đình, dấn thân vào bão tố để giữ sóng cho hàng triệu gia đình khác. Bão tố có thể quật ngã cột điện, làm đổ gãy dây cáp, nhưng không thể gục ngã tinh thần người lính Viettel. Giữa hai trận tuyến – sóng viễn thông và gia đình, anh Công đã gánh trọn bằng nghị lực, niềm tin và cả tình yêu thương.