Hà Linh (TCT Công trình Viettel) đã đăng lúc 17:26 - 11.06.2024
Từ “sẽ” thường được dùng ở thì tương lai và tôi hay cho rằng ở tương lai, thì đó là một lời hứa. Giống như ta lập lời thề khi gia nhập một tổ chức nào đó hay như đứng trước cha sứ hứa hẹn suốt kiếp bên nhau?
Bạn biết điều gì khó tin hơn tất thảy không? Đó là những lời hứa, vậy nên tôi thường không thích hứa hẹn điều gì, vì trước nhất tôi sợ nói trước bước không qua, cũng sợ mình thất hứa và vì hành động thì khó còn chỉ là lời nói lại quá dễ dàng. Với một đứa cũng khá là “dị” như tôi, những thứ dễ dàng thường chẳng có sức hút mấy. Cũng như khi ứng tuyển vào Viettel, một thử thách mà có lẽ đối với bất kỳ ai, đặc biệt là đứa sinh viên chân ướt chân ráo ra trường như tôi là cực kỳ lớn và mạo hiểm. Thử thách bản thân khi đứng trong hàng ngũ nhân sự Viettel Group, tôi bị thu hút bởi những con người toàn năng, tôi bị mê hoặc bởi những điều phi thường mà họ đã làm, tôi sẽ... phải làm gì đây? Như vừa nói ở trên tôi vốn chẳng thích lời hứa, vậy nên xin được phép sử dụng một câu khẳng định vì nó vững chãi và sống cho hiện tại.
“Vì Viettel, tôi luôn là một người đồng hành!”
Tôi vẫn luôn là một người đồng hành kể cả ở quá khứ, hiện tại hay tương lai, không phải chỉ ở trong công việc mà còn trong cuộc sống. Từ khi còn là một cô nhóc trung học, vẫn còn khoác trên mình bộ đồng phục tôi đã là người đồng hành cùng Viettel với cương vị là một khách hàng (nghe oai nhỉ?). Khi đang vụng trộm yêu đương với mối tình đầu, khi vẫn còn nhắn tin bằng điện thoại đen trắng, tôi vẫn nhớ có sim Tomato, vẫn nhớ mỗi ngày đăng ký 200 tin nhắn với giá 2.000 đồng.
Rồi đến khi lên đại học, lần đầu tiên biết đến smartphone được mẹ dẫn đến Viettel Store để mua điện thoại, hồi ấy chưa có nhiều hãng phân phối đồ điện tử như bây giờ nên hầu hết toàn “đóng họ” cho Viettel (giờ vẫn thế). Mỗi tháng ngoài bố mẹ cho tiền ăn học, tôi còn được Viettel tặng hẳn 25.000đ gói cước sinh viên. Lúc bắt đầu tập tành biết chút kinh doanh, thú thực ban đầu tôi hay gửi ship đơn vị vận chuyển khác nhưng khi dịch bệnh bắt đầu bùng phát, nhiều đơn vị không nhận đơn hàng, lúc này chỉ có Viettel Post đồng ý “ok lên xe”.
Và giờ đây, ngoài là một khách hàng khá cũng khá bền bỉ, tôi còn là một người đồng hành góp sức nhỏ bé cùng xây dựng một Viettel không chỉ phủ khắp Việt Nam mà còn vươn tầm thế giới. Tôi biết thêm nhiều điều mới mẻ, học được những bài học quý giá và gặp gỡ những người đáng trân trọng. Và tôi thấy tầm nhìn của mình còn quá đỗi nhỏ bé, làm ở đây tôi mới biết Viettel có viện hàng không vũ trụ, có đội bóng Thể Công, có Viettel Money và đặc biệt còn có cả xây nhà, bảo dưỡng, cung cấp các thiết bị gia đình,... Hóa ra Viettel không chỉ là Viettel mà mình đã biết.
Tôi vẫn là khách hàng trung thành như thế, làm việc tại Viettel Construction, đem thương hiệu nơi mình làm về từng góc trong gia đình, thực sự cũng là một niềm vui nhỏ khi vừa là người đóng góp vào tổ chức lại vừa sử dụng những gì do mình cùng tạo dựng nên. Ông bà, bố mẹ tự hào nói mấy anh kỹ thuật này đến bảo dưỡng là ở công ty con bé nhà tôi đấy, bạn bè cũng khoe nay tao dùng ấm điện, nồi cơm công ty mày bán này.
Mọi người thường nói với những gì chúng ta chưa đào sâu, ta thường “vỡ mộng” nhưng khi làm tại Viettel, tôi càng thấy tin vào những giá trị mà Viettel đem lại.
Đồng hành cùng Viettel trong công việc, tôi còn có thêm những người lãnh đạo, người đồng nghiệp tuyệt vời. Khi xung quanh toàn những người ưu tú, ta bỗng dưng cũng được nhấc bổng lên để trở thành những người ưu tú như thế và nỗ lực cố gắng để xứng đáng hơn mỗi ngày. Tôi là một đứa đôi lúc cũng tự ti và hoài nghi về bản thân mình, người ta hay gọi là overthinking, dù người khác có khen tôi 10 lần nhưng chỉ cần 1 lần chưa đủ tốt, tôi sẽ day dứt khôn nguôi.
Nhưng khi làm việc tại Viettel, tôi bỗng thấy mình cũng tự tin lên đôi phần, vì bằng cách này hay cách khác Viettel luôn biết cách công nhận những nỗ lực nhỏ bé của người lao động như tôi. Những sáng kiến ý tưởng được công nhận, những bằng khen thưởng hàng tháng, hàng năm không chỉ quy đổi ra bằng tiền mà còn là niềm tự hào. Flex một tí xíu, 2 trong những cuộc thi Tập đoàn dù chỉ là người được đóng góp công sức cùng toàn đội nhưng cũng đạt được giải thưởng không cao nhất thì cũng cao nhì, tên của tôi cũng được chiếm sóng Viettel Family trong một số bài đăng liên tiếp nhau. Và bạn có đồng tình với tôi không khi nói rằng được một gã khổng lồ công nhận, ta bỗng thấy mình cũng có trọng lượng hẳn lên?
Dù không thích những điều xa xôi, tương lai không thể nói trước, có thể tôi cũng không còn là một thành viên trong tổ chức nữa nhưng tôi chắc chắc rằng mình vẫn luôn cùng Viettel mỗi ngày, giống như một cái bắt tay, giống như một người bạn song hành. Chúng ta đều sẽ có những lý tưởng riêng mình, có những con đường mà ta bắt buộc phải đi khi có thể chẳng còn chung chí hướng nhưng ta vẫn luôn có nhau trong cuộc đời này bằng cách này hay cách khác như một phần của cuộc sống.
Khi Viettel mỗi ngày một phát triển, ngày càng lớn mạnh, tôi biết rằng bất kỳ ai trên khắp thế giới này cũng sẽ phải sử dụng sản phẩm, dịch vụ của Viettel không chỉ là một lần. Điều gì không chắc nhưng điều này, tôi chắc, bạn dám cá với tôi không?