Những 'đặc quyền' chỉ có ở VMC
- 21:13 - 24.11.2025
TCT Sản xuất Thiết bị Viettel (VMC) không chỉ là nơi làm việc, đây còn là ngôi nhà chung của nhiều thế hệ trong nhiều gia đình cùng trưởng thành và gắn bó từ thuở ấu thơ.
Đi dọc các văn phòng, xí nghiệp của VMC, không khó để bắt gặp những người có thâm niên trên chục năm, hoặc là mảnh ghép trong một gia đình có nhiều thế hệ gửi trọn thanh xuân cho VMC. Điểm chung ở họ là tình yêu thương và sự gắn bó với VMC đã thấm dần vào máu thịt lúc nào không hay.
Từ khu tập thể cũ…
Gia đình nhiều thế hệ cống hiến cho VMC không phải câu chuyện hiếm. Tuổi thơ của chị Ngô Hà Thanh, chuyên viên kinh doanh tại Trung tâm Kinh doanh VMC gắn liền với khu tập thể M1. Khi ấy, bố chị là phó phòng kỹ thuật tại nhà máy M1, mẹ chị làm việc tại phòng vật tư.
Trong ký ức của chị Thanh, mỗi sáng chị đi học còn bố mẹ lại tất bật vào ca. Đến trưa hay tối, chị lại được bố mẹ dẫn vào nhà máy để trồng thêm luống rau, nuôi thêm đàn gà con lợn. Cô bé Hà Thanh đã từng choáng ngợp trước khung cảnh rộng rãi, những con đường phủ bóng cây trải dài nhưng vẫn còn hoang sơ của nhà máy M1.
Mỗi độ Tết đến xuân về, cả khu tập thể lại rộn ràng, cô chú các bác “rồng rắn lên mây” kéo nhau đi chúc Tết từng nhà. Với chị Thanh, đó là ký ức đẹp nhất - một thứ tình cảm làng xóm tập thể đến giờ chị vẫn luôn trân quý.
Những kỉ niệm, bằng một cách nào đấy, đã gieo vào lòng chị một mong ước: sau này lớn lên, chị sẽ được vào nhà máy làm việc như bố mẹ.
Khi trưởng thành, cô sinh viên Ngoại thương năng động dù từng thử sức ở nhiều nơi, cuối cùng vẫn trở về để thực hiện mong ước thuở bé. Chị cũng nên duyên với người bạn học cũng là hàng xóm thuở ấu thơ trong khu tập thể M1. Bố chồng chị từng là Phó giám đốc nhà máy M1, vốn đã quen biết với bố mẹ chị, mẹ chồng lại gắn bó với nhà trẻ của đơn vị. Những người quan trọng nhất trong cuộc đời chị Thanh đều tụ họp dưới mái nhà chung mang tên VMC.
Sau gần 10 năm gắn bó với VMC, chị Thanh đã từng nghĩ đến chuyện thay đổi môi trường. Sau những lần thay đổi mô hình, người quản lý mới, áp lực công việc mới… chị không tránh khỏi cảm giác chênh vênh.
“Nhưng tôi không biết tìm đâu một môi trường giống như VMC, cảm giác gắn kết và yêu thương thấm dần vào tôi lúc nào không hay”, chị trầm ngâm.
Chị từng nghĩ con số 80 thường gắn với những điều già cỗi. Nhưng khi thấy các cô chú nghỉ hưu trở về thăm “nhà” trong ngày truyền thống, những bước chân chậm chạp, những nụ cười rạng rỡ của cô chú khi gặp lại đồng đội cũ, chị hiểu đó không phải là sự cũ kỹ, mà là truyền thống và tình yêu thương được gìn giữ qua bao thế hệ của VMC.
…đến nhà trẻ Cánh Sóng
Nếu khu tập thể M1 là nơi nuôi dưỡng, thì trường mầm non Cánh Sóng chính là “vườn ươm” đặc biệt của VMC. Nơi đây, nhiều thế hệ VMC đã lớn lên, rồi quay lại làm việc ngay trong khuôn viên mình từng được dạy dỗ.
Chị Phạm Thị Thanh Thư, nhân viên kiểm soát chất lượng quá trình tại Xí nghiệp Điện tử Chuyên dụng cũng lớn lên từ khu tập thể M1 và từng theo học tại chính ngôi trường mầm non Cánh Sóng. Khi ấy, ngôi trường còn là cơ sở mầm non phục vụ con em CBNV nhà máy, chưa mang tên Cánh Sóng như bây giờ. Nhiều năm sau, chị trở thành nhân viên VMC và lần lượt gửi hai con mình vào ngôi trường Cánh Sóng thân quen ngày nào.

Cánh Sóng đặc biệt ở chỗ gần như toàn bộ giáo viên đều là người “trong nhà” VMC. Họ hiểu rõ đặc thù ca kíp, thấu cả những mùa cao điểm của những người đồng nghiệp. Có thời điểm, bố mẹ phải làm đến 8 - 9 giờ tối, các cô cũng sẵn sàng ở lại, thay nhau trông con đến khi bố mẹ hết ca. Có những giai đoạn, khi xưởng thiếu người, các cô lại xắn tay vào hỗ trợ dây chuyền sản xuất, xong việc lại về chăm trẻ.
Chị Thư đặc biệt yên tâm khi gửi con ở trường Cánh Sóng, bởi cô hiệu trưởng dù không trực tiếp đứng lớp vẫn nhớ tên, nhớ tính cách và cả những tiến bộ rất nhỏ của con.
"Hôm nay, con không còn dỗi, con đã dám chơi với bạn, dám nói lời cảm ơn. Nếu không thực sự yêu trẻ, chắc chắn không thể nhớ chi tiết đến vậy!”, chị Thư xúc động.
Anh Trần Hữu Dương, chuyên viên logistics tại Trung tâm Đầu tư Mua sắm cũng gửi gắm 2 con tại trường mầm non Cánh Sóng. Vợ chồng anh đều làm việc trong VMC, nên việc cả nhà cùng ở trong một khuôn viên trở thành một cảm giác yên tâm hiếm nơi nào có được. Bạn lớn nhà anh đã tốt nghiệp Cánh Sóng 8 năm, giờ có thể tự đạp xe vào khuôn viên VMC để đón em sau giờ học. Có những ngày anh chạy deadline, anh chỉ cần đi bộ xuống trường, đón con rồi đưa lên phòng làm việc. Tất cả chỉ gói gọn trong vài phút di chuyển giữa những toà nhà quen thuộc.
Bạn bè và hàng xóm của anh Dương đôi khi không giấu được sự ghen tị khi biết anh gần như không phải đóng học phí cho con. Thế nhưng, điều khiến anh tâm đắc nhất lại không nằm ở khoản chi phí ấy, mà ở những trải nghiệm mà con anh có được ngay trong khuôn viên trường và nhà máy.
Cô giáo thường linh hoạt kết hợp nhiều hoạt động ngoài trời từ chạy nhảy ở sân bóng, khám phá vườn rau, đến những buổi học trải nghiệm ngay dưới tán cây trong khuôn viên. Với anh Dương, đó là “đặc quyền” mà ít trường mầm non nào có được, một môi trường mà trẻ được quan sát, được vận động và học hỏi từ chính không gian làm việc của bố mẹ.
Ngoài tình yêu mà đồng nghiệp và đơn vị dành cho con mình, chị Thư và anh Dương cũng được chính những người đồng nghiệp trong VMC yêu thương, nâng đỡ như một gia đình.
Những người lớn lên cùng chị Thư trong khu tập thể ngày ấy, giờ đây đã trở thành đồng nghiệp trên cùng dây chuyền, cùng xí nghiệp. Cứ nhắc đến VMC, chị luôn bật ra ba từ “gắn bó - gần gũi - yêu thương" như một phản xạ tự nhiên sau hơn ba mươi năm lớn lên và trưởng thành trong vòng tay yêu thương của tập thể.
“Cứ hôm nào tôi nghỉ là hôm sau kiểu gì mọi người cũng hỏi thăm”, chị cười.
Còn với anh Dương, anh cảm nhận rõ nhất sự yêu thương trong những lúc gia đình gặp chuyện. Mẹ anh tuổi cao, bệnh yếu thường xuyên phải vào viện. Mỗi lần anh xin nghỉ để đưa mẹ đi khám, đồng nghiệp luôn sẵn sàng nhận việc thay, chia sẻ phần việc chung để anh yên tâm chăm sóc gia đình.
Những điều giản dị ấy chính là giá trị ấm áp và bền chặt nhất khiến VMC thực sự trở thành một “ngôi nhà chung”.
