Minh Thu (TCT Sản xuất thiết bị Viettel) đã đăng lúc 13:05 - 04.10.2023
Đối với tôi, 12 năm cùng rất nhiều kỉ niệm, nhưng có lẽ ấn tượng sâu sắc và không bao giờ quên được đó là kỉ niệm trong đại dịch Covid năm 2020.
Mùa dịch, trong khi mọi người thực hiện nghiêm túc công tác phòng tránh Covid, với chức trách là một nhân viên Quân y, tôi không cho phép mình được trốn tránh nhiệm vụ. Nhớ lại thời điểm đó dịch đang căng thẳng lắm, đặc biệt là tại thành phố Hồ Chí Minh, vaccine chưa được tiêm, tôi vẫn lao vào dịch bất chấp rằng mình đang bầu 5 tháng. Buổi chiều ngày 19/8/2020, tai tôi ù đi khi chị trưởng khoa khám bệnh của bệnh viện E gọi cho tôi, em là F1 của ca bệnh 994. Tôi sững người vì chưa hiểu lây từ đâu, bởi vốn tính cẩn thận, từ cái bút để kê khai y tế, tôi cũng mang đi theo người không dùng chung với ai, đến bệnh viện không dám ngồi vào ghế, cũng không nói chuyện với người lạ. “Tại sao lại là F1 được?” – Tôi thắc mắc
Sau 5 phút tự trấn tĩnh, tôi xác định xem hiện tại bản thân cần phải làm gì. Nói là bình tĩnh nhưng thực sự tôi cũng hoang mang, lo cho em bé trong bụng. Nhỡ tôi có trở thành F0 thì em bé sẽ như thế nào? Bao nhiêu những lo lắng từ cái này đến cái khác choán lấy tâm trí tôi buổi tối hôm đó. Từ khai thác tiền sử di chuyển để báo cáo cấp trên, tôi còn phải trả lời báo chí, rồi rất nhiều các vấn đề liên quan khác.. Trong đầu tôi lúc đó là cả một mớ hỗn độn. Người thân, bạn bè gọi điện, tôi không dám nghe. Ngay đến bố mẹ gọi tôi cũng không bắt máy, chỉ nhắn đúng 1 câu cho bố mẹ: “Cả nhà không ai gọi nữa, con đang rất đau đầu”. Cả Công ty lúc đó có 6 người thuộc diện F1 chỉ chờ xe đến “bốc” đi cách ly.
Tôi nhớ lúc đó là 19h tối, anh Lâm – đồng nghiệp của tôi đưa cho tôi cái bánh mì giò bảo: “Bà ăn đi không em bé đói”. Tôi cũng miễn cưỡng cầm lấy chiếc bánh mỳ dù trong lòng còn nhiều ngổn ngang, bao lo lắng đến mức không muốn ăn. Khi vào trong phòng, một túi xách du lịch bên trong có sữa, bánh mì, đồ ăn vặt… được đặt cùng hành lý của tôi chuẩn bị đi cách ly. Và tôi biết đó là anh em trong phòng đã chuẩn bị cho tôi.
22h30 phút đêm ấy, một chiếc xe 115 rú còi inh ỏi di chuyển từ ngoài vào Công ty. Họ phát cho 6 người chúng tôi mỗi người 1 bộ bảo hộ màu xanh (bộ đó sau này có ngày tôi mặc đến chục bộ). Chúng tôi bước lên xe 115 mà buồn rười rượi, cả nhà điều hành hôm đó điện sáng choang, tất cả nhìn chúng tôi bước lên xe đi cách ly. Có người đã khóc, vì thương con bé đang bụng mang dạ chửa không biết có nhiễm Covid không?. Xe đưa chúng tôi qua một rặng cây dừa cao vút, giữa trời tối đen như mực, ngồi trên xe mà mồ hôi trên trán tôi cứ vã ra.
Sau khi tới nơi chúng tôi được cấp đồ dùng cá nhân, tôi được chỉ định vào một căn phòng rộng thênh thang, ở một mình trong phòng đó trong suốt thời gian cách ly. Cả đêm hôm đó, vừa đói, vừa mệt, vừa sợ và tôi đã khóc. Anh chị em trong phòng nhắn tin động viên tinh thần tôi, cả phòng trò chuyện trên nhóm đúng đến 7h sáng. Và sáng ra tôi lại khóc. Khóc không phải vì sợ, vì lo lắng nữa mà tôi khóc vì tình cảm mọi người đối với tôi khi tôi gặp khó khăn, khóc vì cả đêm hôm đó anh chị em cùng phòng đã thức trắng đêm cùng tôi. Mọi người hỏi han, động viên, trò chuyện để tôi bớt lo lắng, bớt sợ. Giọt nước mắt hạnh phúc, ấm lòng thấm tình đồng nghiệp động viên tôi cố gắng vượt qua . Sẽ chẳng bao giờ tôi quên được những ngày cách ly đó.
Nếu không ở Viettel chưa chắc tôi đã có những người đồng nghiệp như vậy- Đó chính là liều “vắc-xin” hiệu nghiệm giúp tôi vượt qua đại dịch Covid lúc bấy giờ.
Cảm ơn cuộc thi “If Not Viettel...” nhờ cuộc thi, tôi có dịp chia sẻ những tình cảm và niềm tự hào về Công ty mà tôi đang làm việc- nơi mà tôi và những người đồng nghiệp yêu mến của mình đang cùng nhau vun vén mỗi ngày.
Chúc Tổng Công ty Sản xuất Thiết bị Viettel nói riêng và Tập đoàn Viettel ngày một vững mạnh!
Tổng Công ty Sản xuất Thiết bị Viettel – Tình yêu của tôi!