Thanh Duyên (TCT Giải pháp Doanh nghiệp Viettel) đã đăng lúc 16:35 - 21.05.2025
Viettel Family trân trọng gửi tới đồng chí những lát cắt về Trường Sa, được viết bởi chính những thành viên trong đoàn công tác của Tập đoàn tới Trường Sa tháng 5/2025.
Từ ngày 8 đến ngày 16/5, qua 6 đảo và một nhà giàn DK1/18, chúng tôi đã đi - không chỉ bằng đôi chân, mà bằng cả trái tim và sự thấu cảm. Một hành trình mà mỗi bước chân đều in dấu xúc cảm, nơi từng cơn gió, con sóng, ánh mắt người lính và lá cờ Tổ quốc tung bay giữa biển trời đều đánh thức trong chúng tôi niềm biết ơn sâu sắc và niềm tự hào bất tận về dân tộc mình.
Những dấu chân đầu tiên - Những ấn tượng không thể phai mờ
Ngay từ khoảnh khắc đặt chân tới sân bay Cam Ranh, cảm xúc đầu tiên trong chúng tôi không phải là sự háo hức của một hành trình mới, mà là cảm giác ấm áp, gần gũi đến từ những người lính hải quân. Từng cái bắt tay chặt, nụ cười thân thiện, lời hướng dẫn ân cần, hay cả những hành động nhỏ như xách hộ hành lý cho các chị em - tất cả không đơn thuần là trách nhiệm, mà là sự chân thành và nghĩa tình mà những người lính đảo gửi trao cho những người con từ đất liền ra thăm.
Sự chuyên nghiệp đi cùng tận tâm, tác phong quân ngũ được thấm đẫm bởi tình người - tất cả khiến chúng tôi xúc động sâu sắc. Chúng tôi nhận ra: chuyến đi này không chỉ được tổ chức bằng kế hoạch hay quy trình, mà được vun đắp bằng cả trái tim của những con người ngày đêm âm thầm canh giữ chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc nơi đầu sóng ngọn gió.
Trên tàu, các chiến sĩ hải quân đã dành thời gian giới thiệu tỉ mỉ về từng đảo mà chúng chúng tôi sẽ đặt chân đến, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện giản dị mà lay động về con người nơi biển đảo, về những hy sinh lặng lẽ mà kiêu hãnh. Nếu không trực tiếp trải nghiệm, có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ có thể hình dung hết được chiều sâu của những câu chuyện ấy. Đó là một hành trình đặc biệt - nơi chúng tôi không chỉ được học, mà còn được lắng nghe và thấm nhuần trong từng khoảnh khắc.
Trường Sa - Vẻ đẹp vượt xa mọi lời kể
Trường Sa không chỉ đẹp - Trường Sa thiêng liêng. Đó là vẻ đẹp không thể gói gọn trong bất kỳ lời kể hay tấm hình nào. Chúng tôi đã từng ngắm bình minh ở nhiều nơi, nhưng chưa ở đâu mặt trời lại nhô lên từ lòng biển như một ngọn lửa hy vọng, rõ ràng và mãnh liệt đến vậy. Bình minh và hoàng hôn ở Trường Sa chẳng ngày nào giống ngày nào - khi rực rỡ như ngọn lửa cháy bùng, khi lặng lẽ như một khúc thiền ca. Có lúc bầu trời như giận dữ, có lúc lại dịu dàng vỗ về như bàn tay mẹ.
Trăng trên biển đêm Trường Sa là một điều kỳ diệu. Ánh vàng nhè nhẹ rọi xuống mặt nước, phản chiếu thành muôn vạn con sóng lấp lánh, khiến lòng người bất giác lặng đi. May mắn làm sao, đoàn chúng tôi còn được đón nhận những món quà bất ngờ từ thiên nhiên: một chiếc cầu vồng rực rỡ vắt ngang đảo Song Tử Tây, một đàn cá heo tung tăng bơi sát mạn tàu - như lời chào thân thương của biển cả dành cho những người mang tình đất liền ra đảo xa.
Nhưng có lẽ, vẻ đẹp khiến tim chúng tôi rung động nhất - không nằm ở cảnh sắc thiên nhiên, mà là ở con người. Những người lính giữa trùng khơi - âm thầm, bền bỉ, hiên ngang đối mặt với sóng gió, giữ vững chủ quyền từng tấc đảo, từng con sóng. Nụ cười của họ, giọng nói của họ, ánh mắt của họ - không phô trương, không ồn ào - mà lặng lẽ truyền đi một sức mạnh vô hình: niềm tin và sự kiêu hãnh của một dân tộc không bao giờ cúi đầu trước gian khó.
Tự hào về người lính nơi đầu sóng
Điều để lại dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng chúng tôi chính là hình ảnh những người lính Trường Sa - những chàng trai tuổi đôi mươi, trẻ trung nhưng đã chọn cho mình một sứ mệnh lớn lao. Ở tuổi ấy, nơi đất liền có lẽ họ vẫn đang sống trong những tháng ngày sinh viên đầy mộng mơ, còn băn khoăn giữa những lựa chọn nghề nghiệp và tương lai. Nhưng ngoài này, họ đã khoác lên mình màu áo lính, đứng vững vàng giữa nắng gió đại dương, tay bồng súng, mắt hướng về biển xa, mang theo tất cả sự kiêu hãnh và can trường của một người lính giữ đảo.
Chúng tôi không thể quên ánh mắt của người chiến sĩ trên đảo Cô Lin - ánh mắt lặng thầm mà kiên định, hướng về phía đảo Gạc Ma - nơi 64 đồng đội của anh đã ngã xuống trong trận chiến khốc liệt năm xưa. Máu của họ đã hòa vào sóng, vào từng tấc san hô để dựng nên một cột mốc thiêng liêng - chủ quyền bất tử của Tổ quốc giữa biển khơi.
Chúng tôi nghẹn ngào khi nhìn những nghệ sĩ của đoàn văn công đứng hát trước bàn thờ liệt sĩ trên nhà giàn DK1/18. Giữa gió lộng ngàn khơi, trong không gian bao la của biển trời, tiếng hát vang lên không chỉ là âm nhạc - mà là lời tri ân, là trái tim của cả dân tộc được gửi đến những người anh hùng đã hy sinh nơi đầu sóng, ngọn gió.
Và có lẽ, khoảnh khắc khiến chúng tôi rưng rưng nhất là khi con tàu rời đảo, những chiến sĩ và người dân đứng trên cầu cảng vẫy tay chào đoàn. Những cái vẫy tay nhẹ nhàng, không lời, nhưng đầy nghĩa tình. Trong khoảnh khắc ấy, chúng tôi chợt hiểu sâu sắc hơn bao giờ hết: họ đang ở lại - để chúng ta được bình yên.
"Đến Trường Sa - thêm yêu Tổ quốc"
Chuyến đi rồi cũng đến lúc khép lại. Tàu rời đảo, sóng vỗ mạn tàu như lưu luyến, những bàn tay vẫy chào dần khuất xa sau làn nước xanh thẳm. Nhưng hành trình trong lòng chúng tôi thì vẫn đang tiếp diễn - dai dẳng, thiết tha. Trường Sa không còn là một cái tên xa vời trên bản đồ nữa. Trường Sa giờ đây đã là máu thịt, là phần tâm hồn không thể tách rời - nơi cắm lá cờ Tổ quốc giữa trùng khơi, nơi viết lên những dòng cảm xúc đong đầy niềm biết ơn và tự hào. Giờ đây chỉ cần nhắm mắt lại, chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng sóng vỗ, vẫn thấy bóng người lính đứng thẳng, và lòng mình lại thêm yêu đất nước này hơn bao giờ hết.
Chúng ta thường nói về lòng yêu nước, về niềm tự hào dân tộc - nhưng có lẽ chỉ khi đứng trước một người lính đang kiên cường canh giữ biển trời giữa trưa nắng hơn 40 độ, khi nghe những câu chuyện về nhà giàn DK1 trong những trận bão dữ, với sóng cao hơn 20 mét ập tràn, phủ trắng xóa cả nhà giàn... thì mới thấm thía rằng yêu nước không phải là khẩu hiệu suông, mà là sự trân trọng, là hành động cụ thể và là lòng biết ơn âm thầm, sâu sắc mỗi ngày.
Chúng tôi biết ơn những con người nơi đây - những chiến sĩ, cán bộ, kỹ sư, người dân - đang từng ngày, từng giờ sống và giữ vững chủ quyền Tổ quốc trong lặng thầm. Không đèn sân khấu, không máy ảnh, không ống kính truyền thông, họ chỉ có biển, trời, và lòng yêu nước. Càng tự hào hơn khi biết rằng, trên vùng đất thiêng liêng này, sóng Viettel là đường dây duy nhất kết nối Trường Sa với đất liền. Sóng ấy không chỉ là công nghệ mà là nhịp cầu nối yêu thương, là minh chứng rõ ràng cho cam kết bảo vệ chủ quyền số, chủ quyền biên giới trong kỷ nguyên mới.
Và đúng như lời của Đại tướng Phan Văn Giang, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, từng nói trong một cuộc trò chuyện với các tướng lĩnh, sĩ quan: “Đến Trường Sa - thêm yêu Tổ quốc”. Câu nói tưởng như đơn giản ấy lại chạm đến hàng triệu triệu trái tim người Việt. Bởi chỉ khi tận mắt chứng kiến những người lính trẻ kiên cường đứng gác giữa nắng gió đại dương, chỉ khi lặng im trước bàn thờ liệt sĩ trên Nhà giàn giữa sóng gió, chỉ khi nghe tiếng chuông chùa vang lên ở đảo xa, hay nhìn thấy ánh đèn vẫy chào của chiến sĩ trên nhà giàn giữa biển đêm… ta mới thật sự hiểu Tổ quốc là gì, và tình yêu ấy sâu đậm đến nhường nào.
Chúng tôi biết ơn vì đã có mặt trong chuyến đi này để thấy, để hiểu và để thấm. Biết ơn những con người đang lặng lẽ gìn giữ chủ quyền không chỉ bằng đôi tay, mà bằng cả tuổi trẻ và trái tim mình. Trường Sa không chỉ là điểm đến. Trường Sa là lời nhắc nhở rằng giữa những bận rộn, những ồn ào thường nhật, ta vẫn cần lắng lại để nhớ về biển đảo quê hương - nơi mà từng cơn sóng vẫn thì thầm: “Hãy sống xứng đáng với những người đang giữ gìn đất nước này cho bạn".