Thanh Hường (TCT Đầu tư Quốc tế Viettel) - Đức Anh (Metfone) đã đăng lúc 15:27 - 17.12.2023
Ngày cuối cùng ở Burundi, tâm trạng tôi bồi hồi lắm. Lần thứ 4 đến với mảnh đất hiền hoà này nhưng lần nào cũng xúc động cả. Hành trang lớn nhất gói ghém đi gói ghém lại, buộc chặt ấn sâu xuống rồi mà vẫn cứ bị bung ra, đó là tình cảm của những người Viettel nơi đất khách. Tựa hồ như một đám mây trắng tinh khôi đặc quánh cứ bủa vây quấn quýt trêu đùa trái tim vốn đầy xúc cảm của tôi.
Người tôi nhớ nhất là anh Đặng Văn Lạc, Giám đốc Chi nhánh Bujumbura, người luôn tận tụy như một người anh lớn, kiêm thêm cả anh nuôi cho toàn công ty. Anh chân chất, thật thà, làm gì cũng nhanh và cẩn thận, một anh bộ đội Cụ Hồ thực thụ. Tôi không hiểu anh lấy đâu ra mà nhiều năng lượng đến thế.
Làm giám đốc Lumitel thủ đô mà tháng nào anh cũng hoàn thành tất cả các chỉ tiêu, tăng trưởng hơn 35% so với cùng kỳ năm trước. Chi nhánh Bujumbura có hơn 40.000 người sở tại và đóng góp tới 70% doanh thu của Công ty. Bận rộn là thế nhưng không bữa cơm nào của người Việt lại không qua tay anh.
Anh nâng niu chăm chút với một niềm yêu thương vô bờ bến từ cái tăm, quả ớt. 15 ngày menu bếp ăn tập thể mới lặp lại 1 lần. Và tôi, đã lặng lẽ khóc khi nhìn thấy hình ảnh của anh, lúc tất cả mọi người ăn xong, mâm bát ngổn ngang anh mới ngồi xuống, hối hả lùa tạm mấy hạt cơm để còn kịp bắt tay vào công việc khác. Cũng là anh, lặng lẽ khệ nệ bê từng thùng đồ cho mọi người, không khoa chiêng múa trống, không kêu ca phàn nàn.
Cái chất Việt Nam nhiệt tình, không nề hà việc khó việc khổ cứ toả ra từ anh như một vầng hào quang rạng rỡ theo một cách rất riêng. Anh sở hữu cả một vườn rau xanh mướt mắt đủ số lượng để gói cho mỗi người trong đoàn cả bao về làm quà. Cái sự chân chất ấy của anh cứ quanh quánh lại trong lòng tôi một thứ tình cảm vừa ngọt vừa dính như kẹo mạch nha vốn được ưa thích suốt cả cuộc đời.
Tôi hỏi anh đi lâu thế, tới 7 năm có ngọn, vậy có nhớ nhà không. Anh bảo: “Nhớ chứ, nhớ lắm, không chạm được tới nhau thôi nhưng ngày nào cũng phải gọi. Anh thích trêu chị ấy và nhìn chị ấy cười lắm!”. Câu nói giản đơn nhưng ánh mắt anh lại ánh lên một sự lấp lánh, hơi mơ màng hồi tưởng. Có lẽ ngay khoảnh khắc nhắc về điều đó, nụ cười của chị nơi quê nhà đã tràn ngập trước mắt anh rồi.
Tôi chợt nhận ra khi con người ta ở rất gần nhau, nhiều thứ dường như bị bỏ quên nhưng không ngờ lại là nguồn năng lượng tái tạo cho những người Viettel nơi đất khách nhiều đến vậy.
Hành trang đi các nước Viettel đầu tư cứ mỗi ngày dày thêm một chút, nhưng chuyến đi nào cũng đong đầy cảm xúc và ngập tràn ký ức. Những ký ức tươi đẹp về tình người, về niềm lạc quan, về tinh thần chiến binh, và về những anh hùng không huân chương của Việt Nam dưới cái tên Vietteler như anh Lạc, anh Lâm, anh Tùng, anh Liễu, em Cường, em Sơn,…
Tôi dậy từ 4h sáng. Đi ra rồi lại đi vào. Thật không thích cái cảm giác “hội ngộ rồi chia ly” thế này, nhưng đành phải chấp nhận bởi đơn giản “cuộc đời vẫn thế”.