Nguyễn Thị Hồng Giang (TCT Viễn thông Viettel) đã đăng lúc 10:35 - 12.09.2023
Khi đặt bút viết những dòng chữ đầu tiên này là nỗi nhớ về B2C12 trong tôi lại trỗi dậy mạnh mẽ. Được sống, sinh hoạt, học tập bên nhau một tháng trong môi trường quân đội chính quy quả thật đã mang lại cho tôi nhiều, rất nhiều kỷ niệm.
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên ấy, 31/07/2017 không thể nắng nóng hơn, 29 chị em già có trẻ có, người đã hai con, người chưa có gia đình, vừa lo lắng vừa háo hức nhận giường chiếu, quân tư trang. Một không gian quá đỗi rộng lớn, một màu xanh quân nhân tràn ngập. Tôi một đứa vốn ít phải xa gia đình, nhỏ bé nhất trung đội đã nghĩ không biết sẽ phải cố gắng sao để vượt qua được chặng đường một tháng phía trước - nơi khỉ ho cò gáy, nơi rừng thiêng nước độc này.
Một tuần đầu phải làm quen với 11 chế độ ngày, ba chế độ tuần thực sự khiến người dai sức nhất cũng phải quay cuồng. Nhiều lúc mệt mỏi, nản chí tự hỏi mình đã làm gì để phải ở đây chịu khổ như thế này! Sáng 4h đặt chuông báo thức, 4h30 mắt nhắm mắt mở mò bàn chải, cốc nước trong bóng tối. Cuộc sống tập thể ra vào tấp nập diễn ra ngay từ tờ mờ sáng điều mà tôi chưa được thấy bao giờ. Tôi nhớ chị Anh Đào, chị Tú, chị Chi hoa giường chiếu, bao giờ cũng gập chăn màn xong rất nhanh và đẹp.
Đúng 5h kẻng doanh trại điểm, ba tiếng hô: "xong, xong, xong" lại lần lượt cất vang từ phía ba đại đội nam rõ ràng, rành mạch - đến giờ trong mơ, tôi vẫn thấy văng vẳng bên tai. B2 chắc có kiểu hô bá đạo nhất: người trên giường, người trong phòng, người ngoài hành lang thậm chí người trong nhà kho, nhà vệ sinh cũng đồng thanh hô khi có hiệu lệnh của chị Thảo - Trung đội phó. Bài tập thể dục 24 động tác không biết các trung đội khác như thế nào nhưng B2 chúng mình tư duy kiểu gì cũng không thuộc được hết. Đến thủ trưởng Ngà - người kiên nhẫn nhất cũng phải ngao ngán bó tay. Thể dục sáng chắc là chế độ mà B2 ghét nhất nhưng cũng vì thế mà được nhắc đến nhiều nhất trong ngày.
Chế độ sáng đặc biệt tại phòng
Bữa sáng “lạc trôi” là ám ảnh không bao giờ quên trong tâm trí của học viên Viettel chúng tôi. Ấy vậy mà tôi lại ăn ngon lành, chắc tại việc rèn luyện liên tục lại không ăn vặt khiến tôi cảm thấy đói bụng thật sự. Ăn hết khẩu phần, hai bát cơm đầy cộng thêm hai bát canh thậm chí còn ăn thêm cả khẩu phần của đồng đội. Trộm vía vì thế mà tôi mới dẻo dai vượt qua được 30 ngày huấn luyện không bị ốm mặc dù trong B2 tôi được các chị đặt cho cái biệt danh: "Giang còi" hay "Đào thế".
Đúng 6h15 khoác lên mình bộ K07, đeo bao xe, cuốc xẻng và khẩu súng tiểu liên AK47 trên vai cùng vật chất cả trung đội sẵn sàng ra thao trường tập bắn, ném lựu đạn. Nặng thì có nặng mà oách và ngầu thì chắc là ai cũng lần đầu tiên trong đời được cảm nhận. Khám súng - trao súng - gác súng, ba tư thế nằm - quỳ - đứng bắn... Sao mà tự hào đến thế, đẹp đến thế! Dù bị đen sạm, hôi rình vì tập luyện dưới nắng nóng, dù chai sạn thậm chí đổ máu khi đóng mở khóa an toàn chưa đúng kỹ thuật, đồng đội chúng mình vẫn học tốt, hoàn thành tốt. Tháo lắp súng, ném lựu đạn, đường ngắm cơ bản, đường ngắm đúng... ngày nào cũng được các thủ trưởng rót vào tai. Rất mừng là không bị vào tai phải, ra tai trái.
K03 tập thể trước giờ học đội ngũ
Thao trường vẫn tươi vui
Sáng ngày đi bắn đạn thật háo hức quá
Chiếc xe thùng huyền thoại
Sinh nhật đồng đội chắc là hoạt động ngoại khóa vui vẻ và ấn tượng nhất mà những “người lính” như chúng tôi được trải nghiệm. Thật may mắn khi được làm việc tại Viettel, thật hạnh phúc khi ở độ tuổi 30 vẫn còn sung sức, tôi được làm một người lính, được cầm súng bắn đạn thật, được trải nghiệm rèn luyện một tháng trong môi trường quân đội chính quy. Và quả thật tôi sẽ mãi mãi không thể nào quên buổi tối hôm ấy - tối sinh nhật đồng đội C12.
Như lời Đại đội trưởng Nguyễn Thế Trung nói thì đây là lần đầu tiên trong một kỳ huấn luyện quân sự, học viên Viettel được tổ chức sinh nhật đồng đội - một buổi hoạt động ngoại khóa, một buổi sinh nhật với tôi là đông vui nhất, hoành tráng nhất và ý nghĩa nhất. Vẫn là chiếc áo lót quân nhu, chiếc quần xanh K03, đôi dép cao su màu bã trầu nhưng chị em chúng tôi ai cũng xinh cũng tươi roi rói.
Tình yêu, sức sống mãnh liệt, hạnh phúc khi được bên nhau là đây. Tất cả trỗi dậy dâng trào ngay trên mảnh đất tưởng như khô cằn ấy. Vẫn là những chiếc bánh sinh nhật, những ngọn nến lung linh, những pháo sáng huyền hoặc nhưng tất cả được bao quanh bởi những con người đang khoác trên mình màu xanh áo lính - sao nó khác biệt đến thế, đong đầy đến thế. Tôi và đồng đội của tôi muốn cháy hết mình, chúng tôi ca hát, nhảy múa theo tiếng nhạc hào hùng nhất. Cái sức mạnh của quân đội, cái máu sục sôi của người lính được chúng tôi thể hiện trong từng câu hát, điệu nhảy.
Sinh nhật đồng đội tôi
Năng nổ, hết mình vì đồng đội
Trải qua 30 ngày huấn luyện, đến bây giờ trở lại với môi trường làm việc tại Trung tâm Đối soát và Kiểm soát Gian lận, tôi ngày càng hiểu vì sao nói đến người lính là nói đến sắc xanh chủ đạo - sắc của thiên nhiên núi rừng Tổ quốc ta yêu. Sắc của sức sống trường tồn bất diệt dù ở nơi bom rơi đạn lạc hay chết chóc vẫn âm ỉ mạch nguồn của sự sống.
Nơi nào có các anh chị bộ đội nơi đó có tình yêu.
Mãi yêu, mãi tự hào đồng đội tôi
Được sống, học tập và rèn luyện trong môi trường quân đội thực thụ, tôi càng thấm thía chân lý sống bất diệt ấy của cha ông đi trước, của truyền thống anh Bộ đội cụ Hồ, của các cô gái thanh niên xung phong mở đường đi cứu nước. Đó là sức mạnh của quân đội, là chất thép trong chất lính cụ Hồ. Dù bạn là nam hay nữ, không phân biệt giới tính, dân tộc, tất cả đều là bộ đội Việt Nam, lính cụ Hồ sẵn sàng chắc tay súng, vững niềm tin vì một tình yêu không biên giới - tình yêu dân tộc, tình yêu quê hương đất nước.
Cảm ơn Viettel, cảm ơn cuộc đời đã cho chúng tôi được quen nhau, được sống và học tập bên nhau trong môi trường quân đội.