Nguyễn Mạnh Nghĩa (Chi nhánh Công trình Viettel Ninh Bình) đã đăng lúc 10:33 - 20.09.2023
Đoàn chúng tôi đến thăm xứ sở Angkor Watt
Ánh nắng vàng ruộm tưới lên những tòa tháp, những bức tượng Phật trầm mặc cùng thời gian, để lại đằng sau những chiếc bóng khổng lồ như che dấu những bí ẩn chưa có lời giải của nhân loại. Đứng giữa Angkor Wat vào một buổi chiều hoàng hôn, nhìn mặt trời dần lướt qua những đỉnh ngọn tháp như viên hồng ngọc đặt trên chiếc vương miện cổ xưa, bạn sẽ cảm thấy choáng ngợp như lạc vào một thế giới trong tưởng tượng.
Tôi đã từng mơ ước được đặt chân đến nơi này khi còn nhỏ, khi đọc được một bài văn trong sách tiếng Việt tiểu học, tôi không còn nhớ là lớp mấy. Rồi sau đó ước mơ lại càng được thôi thúc thêm khi xem những cảnh quay tuyệt đẹp trong phim của Angelina Jolie.
Và như một phép màu, một ngày đẹp trời cuối tháng 3 năm 2023 tôi có may mắn được hoàn thành giấc mơ của mình.
Và nụ cười của cô bé Campuchia trong ngôi đền Angkor
Đầu tiên phải khẳng định, tôi là một người rất may mắn được khi lọt vào top 8 The Best Of Viettel năm 2018. Giữa hàng nghìn những nhân viên xuất sắc của Viettel với nhiều thành tích vượt trội, tôi - một người bán hàng nhỏ bé lại được lựa chọn. Thực sự tôi phải gửi lời cảm ơn đến rất nhiều người đã dành cho tôi sự ưu ái đặc biệt này. Phần thưởng dành cho chúng tôi ban đầu là một chuyến du lịch Tây Ban Nha tham quan Hội nghị di động Barcelona vào đầu năm 2020, nhưng sau đó vì dịch Covid-19 ập đến nên chuyến đi bị hủy bỏ. Sự háo hức dành cho cơ hội được đến nơi có đội bóng của Messi bỗng chốc thay thế bằng sự hụt hẫng.
Nhưng rồi khi dịch bệnh đi qua, một cơ hội khác lại mở ra với tôi. Chuyến đi Tây Ban Nha sẽ được thay thế bằng một lựa chọn khác, điểm đến sẽ là các đất nước có thị trường của Viettel. Ôi, biết bao nhiêu là viễn cảnh tươi đẹp mở ra trước mắt. Tôi có nên đến Châu Mỹ không, đến với một nền văn hóa hoàn toàn xa lạ, đất nước Haiti đang thức dậy sau trận động đất lịch sử, vươn mình bên những bờ biển Caribbean đầy nắng gió? Tôi sẽ chọn mảnh đất Châu Phi hoang dại chứ, để núp mình sau thân hình khổng lồ của những cây Bao Báp và ngắm hoàng hôn đỏ rực trên hoang mạc, nơi những con sư tử và linh dương đang gồng mình trong những cuộc chạy đua sinh tồn?
Cuối cùng, tôi chọn cho mình chuyến đi đến hai nước còn lại của liên bang Đông Dương trước đây, đó là Lào và Campuchia, những người hàng xóm gần gũi của Việt Nam. Tôi đã quyết định đi theo tiếng gọi của những cô gái Lào trong bài hát Cô Gái Sầm Nưa của nhạc sĩ Trần Tiến và đi theo bóng những ngôi đền cổ xưa trong giấc mơ thuở nhỏ của mình. Chuyến đi Lào cũng là một kỷ niệm vô cùng đáng nhớ và chắc chắn tôi sẽ sớm kể về nó trong một bài viết khác của mình.
Trở lại với đất nước Campuchia, tôi không chỉ ngỡ ngàng với những hình ảnh siêu thực tôi được tận mắt chứng kiến ở Angkor Wat, được chạm tay vào những bức tượng, những tòa tháp đã cả nghìn năm tuổi nhưng vẫn uy nghi đầy sức sống, được thấy một vương quốc Khmer cổ xưa với những giá trị để lại tưởng chừng như là những sản phẩm của một nền văn minh ngoài trái đất, mà còn được thấy một đất nước Campuchia chuyển mình mạnh mẽ sau đống hoang tàn của chế độ PolPot để lại.
Đi thuyền trên sông Mekong ngắm thành phố Phnom Penh về đêm
Một buổi tối đi thuyền trên sông Mekong, thả mình trên chiếc ghế bành, hít căng lồng ngực những cơn gió mát lạnh và ngắm nhìn thành phố Phnom Penh rực rỡ ánh đèn với những tòa nhà cao vút như những thanh gươm ánh sáng dọc hai bên bờ sông, bạn sẽ thực sự bất ngờ với một đất nước Campuchia khác xa so với tưởng tượng của mình. Trong tiềm thức của tôi, nhắc đến Campuchia là sẽ nghĩ ngay đến chiến tranh, đến thảm họa diệt chủng, đến sự đói nghèo, đến máu xương của không biết bao nhiêu những chiến sỹ tình nguyện Việt Nam đã rơi xuống nơi đây. Vậy mà hôm nay, tôi được thấy một hình ảnh Campuchia thật sống động, trẻ trung như bầu trời xanh sau cơn giông bão.
Phnom Penh về đêm
Cũng trong buổi sáng ngày hôm đó, tôi đã tự mình ghé thăm Bảo tàng diệt chủng Tuol Sleng và Cánh Đồng Chết Choeung Ek - những nơi lưu giữ tội ác chống lại loài người của tập đoàn Khmer Đỏ. Nhìn những chiếc sọ người trắng hếu chồng chất lên nhau, những mảnh quần áo tả tơi, mục nát len lỏi trên cát, những gông cùm, dây thép gai, máy chém đen ngòm chằng chịt, những phòng giam tối tăm lạnh lẽo, chợt trong đầu như vang vọng tiếng người la hét, gào thét rồi tắt lịm vào hư vô.
Buổi sáng, tôi đã chìm đắm trong những cơn mộng mị của quá khứ để rồi khi ánh đèn lên, chợt tỉnh giấc và hòa cùng những vũ điệu của nhịp sống hiện đại nơi thành phố bên bờ sông Mekong, tôi thêm trân trọng hơn cuộc sống hiện tại của mình.
Trong ngày cuối cùng ở đất nước Campuchia, đoàn chúng tôi còn được ghé thăm một địa điểm, nơi không ít những đồng bào mình mắc kẹt ở giữa quá khứ và hiện tại. Nơi đó là Biển Hồ Tonle Sap, hồ nước ngọt lớn nhất Đông Nam Á. Giữa mênh mông nước, chiếc xuồng màu xanh nước biển của chúng tôi trông thật nhỏ bé. Màu xanh nước biển là gam màu chủ đạo ở đây, ngôi trường dạy tiếng Việt cho trẻ em - nơi chúng tôi đang đến cũng sơn cùng một màu như thế.
Chị Hoa Mai và ngôi trường nổi có mái màu xanh nước biển nhìn từ xa
Khi đoàn của chúng tôi vừa đặt chân lên ngôi trường nhỏ, hay nói cách khác là chiếc bè nổi chứa những giấc mơ, một đám trẻ con da ngăm ngăm đen với đôi mắt mở to, chắc hẳn nghe thấy tiếng xuồng của người lạ từ xa đã ngồi sẵn ngay ngắn thành hai hàng để chào đón chúng tôi. Thầy giáo của bọn nhóc cũng đã có mặt ở đó. Anh còn khá trẻ, chắc chỉ hơn tôi một vài tuổi. Tôi mải ngắm nhìn lũ trẻ và không gian học tập, vui chơi của chúng mà không theo dõi được cuộc trò chuyện giữa thầy giáo và anh Hồng - trưởng đoàn của chúng tôi. Hai con người ấy đều có giọng nói rất nhẹ nhàng và nụ cười ấm áp. Chỉ khác là nụ cười của người thầy không hoàn toàn thoải mái mà có chút gì đó đăm chiêu, có lẽ là vì những suy nghĩ cho tương lai của lũ trẻ.
Bao đời nay, hàng vạn người Việt sống trên mặt Biển Hồ chỉ biết có nghề đánh bắt cá, họ thậm chí không có giấy tờ tùy thân, không quốc tịch, sống chỉ biết hôm nay mà không có ngày mai. Những đứa trẻ lớn lên không biết chữ, chỉ biết điểm chỉ vào những giấy tờ người khác bảo mình phải ký. Ngôi trường có mặt ở đây là sự cố gắng của rất nhiều những tấm lòng hảo tâm đau đáu với những người chung dòng máu với mình. Tương lai của những đứa trẻ sau này chưa rõ sẽ ra sao, chỉ biết rằng những con cá ở Biển Hồ ngày càng ít đi và càng nhiều những con chữ chúng học được sẽ gửi gắm thêm càng nhiều hy vọng cho các em thoát khỏi cảnh bệp bềnh sóng nước.
Anh Nguyễn Tất Hồng - Cơ quan Chính trị Tập đoàn, trưởng đoàn của chúng tôi trong chuyến đi Campuchia
Sau khi gửi lại thầy giáo một chút quà cho các em nhỏ, đoàn chúng tôi chào tạm biệt nơi đây. Những đôi mắt to chỉ biết rón rén nhìn từ xa, chúng tôi cũng dõi theo những ngôi nhà màu xanh nước biển nơi có những đứa trẻ ấy cho đến khi chúng chỉ còn là những chấm màu như những vết mực loang và dần dần mất hút giữa Biển Hồ.
Đây cũng là điểm đến cuối cùng trong chuyến đi Campuchia của đoàn chúng tôi, một chuyến đi không chỉ có những điều mới lạ của sự dịch chuyển về không gian mà còn có cả những câu chuyện thú vị giữa quá khứ và hiện tại. Chắc hẳn tôi hay anh Hồng, anh Tuấn Anh,anh Sinh Dũng, chị Mai, chị Dung, em Hòa, em Tráng, những người đồng hành cùng tôi trong cả cuộc hành trình 8 ngày đều có những suy nghĩ riêng, những trải nghiệm tuyệt vời để có thể kể lại chuyến đi theo cách của mỗi người. Nhưng dù có kể thế nào thì chúng tôi đều thừa nhận chuyến đi ấy là một món quà tuyệt vời, những điều không dễ gì có được một lần trong đời.
Phnom Penh nhìn từ sky bar xoay tròn như đĩa hát
Tôi biết ơn những người đồng hành cùng tôi, mỗi người đã đóng góp những mảng màu của riêng mình suốt cả cuộc hành trình để khiến nó thật đặc sắc, rộn ràng tiếng cười. Tôi biết ơn anh Hồng, người trưởng đoàn, người anh cả xứ Nghệ có giọng nói êm dịu như rượu ngô mà nồng nàn càng uống càng say đã lo chu toàn mọi thứ cho cả đoàn. Tôi biết ơn sự đón tiếp nồng hậu của những người Metfone như anh Đức, anh Biên và đặc biệt là anh Đang, người đã cho tôi thấy những câu chuyện về Campuchia thật sinh động kỳ ảo trên tòa nhà có chiếc mina bar quay tròn như đĩa hát. Tôi biết ơn tất cả những người đã giúp tôi được có mặt trong chuyến đi này. Đó là một danh sách dài không dễ gì tôi kể tên hết được.
Tôi sẽ mãi lưu giữ những kỷ niệm đẹp về chuyến đi này, về Campuchia, về những câu chuyện của quá khứ và hiện tại, về những người bạn mới... không chỉ trong những thước phim tôi quay được, những tấm ảnh tôi đã chụp, những câu chuyện tôi đang kể mà còn cả trong trái tim của mình.
Xin cảm ơn Viettel! Nếu không có bạn, sẽ không có những điều tuyệt vời này!